Chương 2: Xin lỗi, tôi đã có gia đình rồi

"Thiên à, Thành à đứa nào rảnh gọi chú giúp bà cái, hỏi chú khi nào về." Giọng bà Thanh nói vọng ra từ bếp, đôi chân mày khẽ nhíu lại, đôi tay điêu luyện đảo món đậu đũa xào trong chảo.

Âm thanh va chạm giữa các dụng cụ bếp làm cho khung cảnh ngày mưa trở nên thật yên bình, quen thuộc.

"Mưa gì mà mưa hoài mưa quỷ, chả cho ai đi đâu được, đồ đạc phơi mãi không khô." Bà Thanh thấp giọng cằn nhằn "Có đứa nào nghe bà nói không vậy?"

"Con nghe rồi, để con điện liền." Lưu Vũ Thiên hết sức tập trung vào màn hình tivi trước mặt, anh đang hết sức chăm chú, tỉ mỉ quan sát xem bản thân sai ở bước nào mà chiếc bình bông trước mặt, vẫn không ra hình dạng như trên tivi người ta hướng dẫn dù đã làm y như công thức.

"Thành, điện chú út về ăn cơm kìa,...Thành...Thành." Kêu mãi không thấy tiếng trả lời, Lưu Vũ Thiên bực mình, đạp một đạp vào người đứa em song sinh của mình. "Mày nghe tao nói không vậy?"

"Anh điên hả, ngứa đòn à có biết người ta đang trong trận game không hả, sao không tự mà điện đi." Lưu Vũ Thành phát cáu, mắng lại.

"Mày không thấy anh mày đang học cắm hoa hả? Nhờ một chút không được hay gì?"

"Đàn ông con trai đi học cắm hoa, tôi thiết nghĩ là anh nên coi lại giới tính mìn được rồi đó." Lưu Vũ Thành giễu cợt.

"Tao học cắm hoa đỡ hơn cái thằng suốt ngày đánh lộn đánh lạo như mày, ăn no ở không suốt ngày phá làng phá xóm."

"Anh nói ai phá làng phá sớm dị, muốn chết à." Lời nói đi đôi với hành động, Lưu Vũ Thành ném chiếc điện thoại qua một bên nhào tới Lưu Vũ Thiên.

"A, đau, cái thằng này, mày điên hả.....nội ơi.....nội...A..." Lưu Vũ Thiên ai oán la lên.

"A...., đứa nào đánh ông." Đang hăng say thì đầu Lưu Vũ Thành truyền đến cơn đau dại, anh xoay người nhìn lấy tên đánh mình thì bỗng nhiên im bật, động tác muốn đánh người theo đó cũng mà dừng lại.

Vì người đánh anh chẳng ai khác ngoài người đàn ông quyền lực nhất gia đình- ông nội Lưu Tri Hoàng.

"Nhà có hai anh em mà suốt ngày cứ chí chóe nhau miết...." Ông vừa nói vừa cuộn thêm hai ba tờ báo lại đánh tiếp hai đứa cháu.

"Ây...a....con vừa mới bị nó đánh đây giờ ông đánh con nữa, ông nói đi hồi đó ông lụm con ở bãi rác đúng hông..." Lưu Vũ Thiên giả vờ mếu máo, than kể.

"Không, mày bị thả trôi sông ông đây vớt về chứ không có lụm."

"Ơ..." Lưu Vũ Thiên chợt cứng họng không biết nói gì thêm còn Lưu Vũ Thành thì cười ngặt nghẽo.

"Gì mà ồn ào thế?" Bà Thanh từ dưới bếp đi lên, trên tay còn cầm theo cái giá xào cơm, nhìn trận bùng binh của ba ông cháu khiến bà không thể nào không nhăn mày, cau có "Cái phòng khách vừa mới dọn dẹp giờ khác gì cái chuồng heo đâu. Ai bày ra nữa vậy?"

"Tụi nó, còn anh thì vừa mới trên lầu xuống, không biết gì cả." Ông Hoàng xua tay giải thích, "Còn hai thằng này nữa, bây không thấy bà nội bây nói à còn không mau dọn đi, đàn ông con trai gì đâu mà dơ dấy dễ sợ."



"Dọn kìa.." Lưu Vũ Thành nhìn Lưu Vũ Thiên, gằn giọng nói.

"Mày mắc cười, hai đứa bày ra thì hai đứa dọn mắc gì có mình tao." Lưu Vũ Thiên cãi lại.

"Này là chỉ có mình mày bày thôi nha, tao không có à." Lưu Vũ Thành chỉ lấy bình hoa trên bàn cùng với những chiếc lá, cành được rãi đầy ra sàn nhà.

"Nó xưng mày-tao với con kìa ông, ê, tao ra trước mày mười lăm phút nha, tao anh mày nha."

"Cãi một tiếng nữa là nhịn đói nha hai đứa, gì đâu mà, chỉ có khi chúng bây đi học thì cái nhà này nó mới yên bình thôi." Bà Thanh quát lên, "Rồi có đứa nào điện chú chưa?"

"Điện chú về kìa." Lưu Vũ Thiên la vào mặt Lưu Vũ Thành thúc giục.

"Kêu từ này đến giờ không đứa nào nghe hết, gọi hỏi chú khi nào về để nhà chờ cơm." Nói rồi bà xoay người đi vào bếp. "Dọn cái nhà cho gọn lại nghe chưa."

"Dạ." Lưu Vũ Thành cùng Lưu Vũ Thiên đồng thanh trả lời.

_______________________

"Anh chủ quán nay có vẻ có bầu tâm sự nhỉ. Có tiện để chia sẻ với tôi không." Ana với mái tóc màu nâu xám thời thượng, thời trang phong cách đúng chuẩn con gái hiện đại, cô nàng vừa cười vừa nói với Lưu Tri Vũ.

"Quý cô đây quả thật là một người nhàn hạ, cô có lòng hảo tâm đến như vậy thế thì mạn phép cho tôi hỏi, có cách nào để có thể hiểu phụ nữ hơn không?" Lưu Tri Vũ bày ra bộ dạng phong tình, cuốn hút, khóe môi khẽ nhếch nhẹ lên nhìn cô gái đối diện.

Ana nghiêng đầu tỏ vẻ thích thú.

Nam nhân này khiến cô cảm thấy rất thích, ngay từ lần đầu nhìn thấy anh thì cô đã bị cuốn hút bởi vẻ đẹp điển trai cùng với sự nhã nhặn, ân cần mà anh dành cho phái nữ. Đây là mẫu người đàn ông tiêu chuẩn rất hợp với gu của cô.

"Nói như vậy, anh đây là đang để ý cô gái nào sao?"

Lưu Tri Vũ trầm ngâm không trả lời, nhìn thẳng vào gương mặt của Ana, cô gái này có đôi mắt khá giống với Diệp Anh chỉ là thần thức có chút khác nhau, đôi mắt Diệp Anh thì trong sáng, trưởng thành hơn có thiên phần sắc bén nhìn thấu mọi lẽ đời còn cô gái này thì vẫn còn một chút gì đó chưa thoát khỏi vẻ non nớt của tuổi trẻ tuy nhìn bề ngoài có vẻ chỉnh chạc nhưng thực chất cũng chỉ là cô gái đang cố ra dáng người phụ nữ đỉnh đạc. Khác xa so với Diệp Anh, sự nho nhã của Diệp Anh được hình thành từ trong cốt cách của đại mỹ nhân thời phong cổ khó ai có thể sánh bằng.

__________________

Đúng lúc Diệp Anh chuẩn bị rời chân khỏi sân bay để đi đến nơi ở mới thì có một người đàn ông Tây đến để bắt chuyện.

"Tôi có thể giúp gì được cho anh? Diệp Anh nhàn nhạt lên tiếng, thanh âm nhẹ nhàn như ngọn gió đầu xuân chọc cho người khác phải ngứa ngáy cuồn cuộn trong người.

"Xin lỗi vì đã làm phiền nhưng tôi nhìn cô có vẻ rất quen mắt, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó rồi không?" Chàng trai người Pháp khẽ nâng cặp kính lên nhìn Diệp Anh một cách đắm đuối.

Anh nhìn cô quả thật rất quen mắt nhưng lại không nhớ ra cô là ai.



Đã là thời buổi nào rồi mà còn bắt chuyện với phụ nữ kiểu này, thật lỗi thời lắm đấy anh trai ạ, nên về học cách tán gái thêm đi.

Còn nếu không có cơ sở học tôi đây sẵn sàng giới thiệu cho anh một bậc thầy chuyên đi trêu gái, đảm bảo sau khi học xong gái không theo không lấy tiền.

"Có lẽ là anh nhớ nhầm rồi, tôi và anh trước đây chưa từng quen biết." Diệp Anh khẽ mỉm cười nói với người đàn ông.

"Tôi là Jane, rất hân hạnh được biết quý cô đây?"

Diệp Anh nhìn lấy người đàn ông đang muốn tiếp cận mình, cô không hề hoảng hốt mà ngược lại rất bình tĩnh vì đây là tình huống hầu như ngày nào cô cũng gặp phải khi còn du học nước ngoài.

Diệp Anh lịch sự bắt tay với Jane, thỏa lòng mong đợi của anh "Tôi là Diệp Anh, rất vui khi biết anh."

Xúc cảm giữa hai bàn tay chạm vào nhau làm cho Jane có phần điêu đứng, tay Diệp Anh rất mềm mại, những ngón tay thon dài tinh tế khiến anh muốn nắm mãi không thôi.

Đây là lần đầu tiên anh có sự rung động mãnh liệt đến vậy đối với người khác giới.

"Tên cô đẹp thật đấy, gặp nhau quả là rất có duyên, có thể cho tôi mạn phép xin phương thức liên lạc với cô không." Anh đây quả thật rất muốn có được cách thức liên lạc với Diệp Anh, tâm tình của anh hiện tại đang rất phấn khích.

Diệp Anh kiên nhẫn nghe người đàn ông nói, cô bất tri bất giác nhướng mày, đúng y như dự đoán của cô, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười quyến rũ, ánh mắt hơi hướng xuống mặt đất xong lại nhanh chóng ngẩn đầu lên đồng thời cô nhắc bàn tay trái lên khẽ lắc lắc trước mặt. Chiếc nhẫn kim cương kiểu mẫu đơn giản nhưng cũng không kém phần sang trọng, lấp la lấp lánh ở ngón áp út của cô.

"Xin lỗi, tôi đã có gia đình rồi."

____________________

"Anh nói cái gì?" Ana sửng sốt đến mức đứng bật dậy "Anh vậy mà đã có vợ rồi sao?"

Ana ngỡ ngàng đến mức không tin vào tai mình, cô khó khăn lắm mới tìm được người hợp gu mình đó được không, cô đã kiên trì qua lại cái quán này hơn nửa năm rồi đấy đừng làm cô thất vọng như vậy chứ.

Lưu Tri Vũ bật cười thành tiếng, anh ngã người ra sau lười biếng dựa vào ghế, đôi chân dài m8 gác lên nhau một cách hờ hững, bộ dạng phong lưu đa tình.

"Nhìn tôi rất giống với trai tân sao?"

"Anh...anh...anh nói dối." Ana ngập ngừng nói.

Lưu Tri Vũ khẽ nhếch môi, ánh mắt nhìn xuống bàn tay trái đang được đặt trên thành ghế, anh khẽ nghiêng đầu, mái tóc đen theo đó cũng khẽ lệch qua như có như không che phủ một bên mắt, ngũ quan tinh tế mạnh mẽ. Anh từ tốn đưa bàn tay trái lên nơi mà chiếc nhẫn dán chặt vào đấy suốt bao năm trời.

"Tôi không lừa cô, tôi đã có gia đình rồi."