Chương 99: Đêm Trước Đại Hôn (Nhị)

Nam Phác Nguyệt nghĩ như thế nào nàng không biết. Nhưng nàng biết y sẽ cưới nàng, nguyện y tiếp nhận nàng. Nàng nghĩ như vậy là đủ rồi.

“Điều này không cần ngươi quản, là ta mắc nợ y. Ta sẽ dùng thời gian cả đời để bù đắp cho y, đối tốt với y. Cho nên mời ngươi từ nay về sau đừng can thiệp đến cuộc sống của ta.” Nói đến đây, nàng nhắm mắt, ngữ khí nhẹ nhàng hơn tiếp tục nói: “Là cầu xin ngươi, được không?”

Nàng thật sự đã chịu đựng đủ những ngày phập phồng đó. Nàng thật sự không muốn nhảy vào những ngày ác mộng đó nữa. Nếu nàng muốn mong chóng được giải thoát, vậy cách tốt nhất chính là nhất đao lưỡng đoạn với hắn ta. Cả đời không qua lại với nhau.

Nữ nhân đáng chết này thế mà đang cầu xin hắn ta. Hắn ta có chút kinh ngạc. Nhưng khi kinh ngạc qua đi, hắn ta lại cảm thấy không thoải mái. Hắn ta muốn nghe nàng mắng hắn. Thà rằng nghe nàng châm chọc mỉa mai hắn ta. Hắn ta cũng không muốn thấy nàng ăn nói khép nép cầu xin hắn ta.

Hắn ta nắm lấy cổ áo nàng, kéo nàng đến gần trước mắt.

Hơi thở dây hưa, lệ chí ngay khóe mắt kia càng hiện rõ ràng hơn trong mắt nàng.

Hắn ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng. Một bộ lãng *** cẩu thả nói với nàng: “Ta nói cho ngươi biết, ta đối với loại nữ nhân tư sắc bình thường như ngươi không có hứng thú dù chỉ một chút, bất quá nể tình ngươi đang mang thai nhi tử của ta. Ta mới đến đây tìm ngươi.” Vừa nói vừa cúi đầu nhìn bụng vẫn còn bằng phẳng của nàng. Sau đó kiên định nói: “Còn có, hài tử trong bụng ngươi vĩnh viễn là của ta. Ngươi đừng hòng phủi sạch quan hệ với ta.”

Châu Kiều giận dữ nhìn hắn ta, muốn tránh thoát tay hắn ta. Nhưng nàng biết rõ sức nàng không đủ, không hề nề hà nói: “Ngươi đến tột cùng là muốn như thế nào?”

“Hài tử sinh xong lập tức đưa cho ta.”

Thập phần trực tiếp, không chút do dự.

“A ~” Châu Kiều cười, nụ cười gần như chua xót, dựa vào cái gì mà hắn ta có thể đối xử với nàng như vậy. Mà bản thân nàng sao phải chịu đựng loại đãi ngộ này. Nàng không nhịn được, trở mặt nói: “Ngươi đừng mơ!”

“Ta sẽ có cách đoạt được. Ngươi không ngăn được ta!”

“Ngươi …..”” Nàng tức đến không nói lên lời. Hắn ta đúng là khắc tinh của nàng. Nàng thật hận không thể khiến hắn ta vĩnh viễn biến mất, để hắn ta không bao giờ đến làm phiền nàng.

Thấy nàng thật sự tức giận. Lâm Khuynh Trần đột nhiên muốn chơi đùa tâm tình với nàng, hắn ta thế mà lại làm ra hành động khiến người không lường được.

Vừa có chút ấu trĩ, vừa có chút không thể tưởng tượng, hắn ta hôn một cái trên mặt nàng.



Thân thể Châu Kiều tức khắc cứng đờ.

Nàng có chút bất ngờ khi trên má bỗng cảm giác được một thứ ướt nóng mềm ấm, không khỏi khiến tim nàng rơi nửa nhịp. Khi nàng đang chinh lăng, đại não trống rỗng trong giây lát, mãi một khắc sau mới phản ứng được đây là xảy ra chuyện gì. Dưới tình thế cấp bách, dựa vào phản ứng của bản thân, không chút suy nghĩ đưa tay lên muốn tát trên mặt hắn ta.

Hắn ta kịp thời bắt lấy tay nàng, trêu ghẹo cười nói: “Như thế nào? Sao lại dễ dàng tức giận như vậy. Vậy trước kia bản công tử cùng ngươi phiên vân phúc vũ, như thế nào không thấy ngươi cầm đao tới gϊếŧ ta.” Hắn ta vừa nói vừa ra vẻ suy nghĩ.

“Ta …”

Không cho nàng thời gian suy nghĩ, hắn ta tự gõ đầu một cái, ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ nói: “Nha ~ thực xin lỗi! Xem trí nhớ của ta này. Ta lúc trước điểm huyệt ngươi, đương nhiên ngươi không có năng lực tới gϊếŧ ta.”

Châu Kiều thực sự quá tức giận, một tay khác muốn lấy cây trâm từ trên đầu, ngay lúc này tiếng đập cửa vang lên bên ngoài.

“Tiểu thư! Lão phu nhân ra lệnh cho chúng ta vào phòng để chuẩn bị cho buổi lễ ngày mai.”

Hai người đồng thời ngẩn ra.

Khi hắn ta thất thần trong chớp mắt kia, nàng lại phản ứng nhanh hơn một giây so với hắn ta, Châu Kiều lấy cây trâm đâm xuống vai hắn ta.

Vừa nhanh vừa tàn nhẫn, dường như sợ lỡ mất cơ hội khó có được này, nàng không một chút do dự mà hạ thủ.

Ăn đau một tiếng, cũng xuất phát từ bản năng, Lâm Khuynh Trần liền đẩy nàng ra.

Mắt thấy nàng sắp té ngã trên mặt đất. Hắn ta căng thẳng trong lòng, cơ hồ không không hề lưỡng lự, lại lập tức ôm giữ vững nàng vào trong lòng. Hắn ta nhìn giai nhân trong lòng ngực, đã yêu lại hận. Hắn ta chịu đựng nỗi đau trên vai, giơ tay nắm lấy cằm nàng, ánh mắt tàn nhẫn nhìn nàng, hạ giọng cảnh cáo: “Ngươi không muốn sống nữa sao? Ngươi tin ta gϊếŧ ngươi hay không?”

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng hắn ta biết, hắn ta không hạ thủ được, bất quá là vì tích tụ trong lòng, nên muốn dọa nàng một chút mà thôi.

Không thể không thừa nhận, Lâm Khuynh Trần vừa cô độc vừa bi ai. Hắn ta từ nhỏ nhận hết mọi ánh mắt của người khác. Khiến hắn ta không thể không làm cho bản thân trở nên máu lạnh vô tình, tàn nhẫn độc ác. Ngày xưa hắn ta đã chịu đủ rồi. Hắn ta không bao giờ muốn nhớ tới những ngày tháng ăn nhờ ở đậu. Hiện giờ hắn ta thật vất vả mới trở nên nổi bật. Há có thể để người khác thương hại hắn ta một phân một hào. Chính là, hắn ta lúc này lại hành động như vậy, điều gì đang âm thầm thay đổi hắn ta. Dường như từ sau khi nữ nhân này xuất hiện, hắn ta trở nên nhân từ nương tay, dù bây giờ đã phát hiện nhưng lại vô năng vô lực.



Đối với cách làm mâu thuẫn này của hắn ta, Châu Kiều cũng không sinh ra cảm kích. Lúc nàng muốn nhếch môi phản kích, nha hoàn ngoài cửa lại gõ cửa: “Tiểu thư, ngươi ở trong không?”

Châu Kiều trong lòng hoảng hốt, chỉ có một ý niệm: Quyết không thể để người khác phát hiện ra hắn ta. Vì thế nàng cố gắng giữ ngữ khí trấn định nói: “Ngươi lui xuống trước đi, một canh giờ sau hãy quay lại.”

“Đây ….”

Nha hoàn hiển nhiên có chút khó hiểu.

“Nghe không hiểu lời ta nói sao?”

“A ~ vâng! Nô tỳ đã biết!” Nha hoàn vội vàng đáp lời, đứng dậy rời đi.

Thấy người đã đi, hai người rất ăn ý mà tách nhau ra, giữ bình tĩnh, không còn ở trạng thái đối địch.

Kéo dài thời gian lâu như vậy, khuôn mặt vốn đẹp trắng nõn của Lâm Khuynh Trần càng trở nên tái nhợt. Một tay bảo hộ nơi vết thương bị trâm đâm vẫn còn đứng sừng sững, đau đớn đánh úp lại, thậm chí có thể cảm nhận được máu đỏ tươi *** đã tẩm ướt một mảnh nhỏ vạt áo bên trong.

Thấy sắc mặt hắn ta không đúng, biểu tình có chút nỗ lực nhẫn nại. Châu Kiều tựa như làm chuyện trái với lương tâm, trên mặt có chút không được tự nhiên, dời tầm mắt đi, trên miệng vẫn không lưu tình như cũ mà phun ra hai chữ: “Đáng đời!!”

Hắn ta cười thảm đạm, trong lòng có chút xót xa, nhưng xót qua qua đi chỉ còn chết lặng, không phải đã quen từ lâu rồi sao. Hắn ta trước nay đều không có đến một người quan tâm. Hắn ta cũng không cần người khác hư tình giả ý. Đối với hắn ta mà nói, bất luận kẻ nào thương hại hay đông tình đều không đáng một đồng. Bất luận thời điểm nào cũng đều như vậy.

Lâm Khuynh Trần không để ý đến nàng, vẫn còn đang tìm hòm thuốc ở trong phòng.

Sau khi tìm được hòm thuốc, hắn ta ngồi xuống giường, đưa tay ổn định cây trâm trên vai, cắn răng mạnh một cái liền rút ra. Sau khi một tiếng rên đau không thể ức chế qua đi, trên trán cũng toát ra mồ hôi lạnh, xem ra rất đau.

Mà nhìn vết máu từ cây trâm mới được rút ra, vệt máu không sâu không cạn, nhìn bên ngoài khoảng chừng ba cm.

Hắn ta cởϊ áσ khoác ngoài màu đỏ, lộ tra trung y bên trong, áo trong trắng như tuyết bị màu nhiễm đỏ một mảnh nhỏ, thoạt nhìn rất đáng sợ.

Đây là lần đầu tiên Châu Kiều đả thương người, trong lòng mang theo bất an. Khi thấy cánh tay hắn ta không thuận tiện băng bó, trong lòng bỗng sinh ra một ít không đành lòng. Cuối cùng nghĩ nghĩ, nếu có thể lấy việc này cảm hóa hắn ta, có lẽ đây cũng là một ý kiến hay, có khả năng hắn ta sẽ mềm lòng, mà sau này buông tha cho nàng và hài tử, vì thế cảm thấy đây là một chuyện tốt. Cuối cùng nàng nuốt một ngụm nước bọt, áp xuống sợ hãi đi lên phía trước giúp hắn ta.