Trong không gian an tĩnh thanh âm bao phủ, chìm ngập cả căn phòng lớn khiến bên trong càng thêm tịch liêu.
Người ngoài cửa càng thêm mê hoặc, chữ “nàng” kia là ai, là nàng sao, cái gì mà ta nợ ngươi cái gì cái mà trả hết nợ, nàng dường như cái gì cũng nghe không hiểu.
Khi Gia Cát Dật rời đi, đã dặn dò y thật nhiều, cái gì mà mỗi ngày nên nghỉ ngơi sớm, không cần lo lắng cái gì, người ăn nhiều rau một ít, trái cây có lợi đối với cơ thể …… Cuối cùng chính là phải tự chăm sóc tốt bản thân, cưới người khác rồi thì nhớ quên đi những ký ức không tốt.
Lúc trước đều là hắn ích kỷ theo đuổi y, bá chiếm y, hiện tại đã đến lúc trả tự do cho y, y mệt mỏi, chính bản thân hắn cũng mệt mỏi …
Sau khi Nam Phác Cẩn quay về phòng ngủ của mình, nàng vẫn luôn nhớ lại những điều bọn họ nói, nàng luôn cảm thấy trong đó chắc chắn ẩn chứa điều kỳ quái.
Trải qua vài ngày yên tĩnh, ngày mồng tám tháng chạp đã đến.
Một ngày này, trên dưới Nam Phác Quốc cử hành hoạt động hiến tế tổ tiên cùng thần linh, từ trung tâm Kinh Tri thành, tiếng nhạc chuông du dương vang xa từ trong cung truyền ra tới bên ngoài, tất cả đều biểu lộ bầu không khí nghiêm trang thần bí.
Thái dương mọc lên rồi lại chầm chậm lặn xuống, tiếng ồn ào náo động nơi xa dần dần biến mất ngoài cửa sổ, trong bóng đêm thê lương, ánh trăng lạnh như sương rét, đêm lạnh bao trùm khắp tòa đô thành phồn hoa.
Tiếng vó ngựa cùng tiếng bước chân dần dần vang lên trong Lăng An Vương phủ, xa giá đưa Nam Phác Nguyệt sáng nay vào cung đã quay trở về.
Nam Phác Nguyệt một đường phong trần mệt mỏi đi vào Di Tâm Uyển.
Gió thổi chầm chậm nương theo cánh cửa được mở ra, mang theo không khí trong lành bên ngoài, nhưng cũng mang cả cái lạnh tê tái bên ngoài.
Nam Phác Cẩn đứng dậy đi qua nghênh đón: “Như thế nào mà muộn như vầy mới về, năm rồi không phải rất nhanh sao.”
Y vừa cởϊ áσ khoác tuyết trắng vừa trả lời: “Hôm nay Đại vương đột nhiên quyết định mở tiệc chiêu đãi quần thần nên muộn một chút.”
Mà y vẫn luôn nhớ tới câu nói mà Nghĩa Cảnh Vương nhỏ giọng nói với y trong bữa tiệc.
“Quyền thế quá lớn chưa chắc là một chuyện tốt, dù vô tình hay có ý nếu gặp phải bọn tiểu nhân đem lòng nghi ngờ, không bằng thu hồi một ít mũi nhọn có lẽ có thể hóa hiểm vi di.”
Mà y thập phần kinh ngạc Tam ca Nam Phác Vân ngày thường ôn hòa không để ý việc triều chính thế mà lại nói ra những lời này. Y chỉ cho rằng có thế hắn rời xa việc triều chính đã lâu nên mới sinh ra những suy nghĩ buồn lo vô cớ. Vì thế Nam Phác Nguyệt cũng không để trong lòng.
Lại nói Đại vương Nam Phác Phóng vẫn luôn chiếu cố Nam Phác Nguyệt, so với huynh đệ khác mà nói càng giống phụ thân, nếu nói hắn sẽ hại y thật là lời nói vô căn cứ.
“Dật ca ca cũng về rồi sao.”
Nam Phác Cẩn rót cho y một chung trà ấm đã hãm từ lâu, lại giống như thuận miệng hỏi một câu.
“Cẩn Nhi chính là nhớ hắn rồi.”
Nam Phác Cẩn lập tức có chút xấu hổ, thái độ nàng qua loa lấy lệ nói: “Ca ca không cần nói bậy.”
Nam Phác Nguyệt cầm chung trà lên, bất đắc dĩ cười cười không hề lên tiếng.
Lúc này, một thị vệ gõ cửa bẩm báo: “Vương gia qua một lát sợ là sẽ nổi gió, ngài xem có muốn quay trở về sớm để nghỉ ngơi.”
Hai người trong phòng đồng thời sửng sốt, đây cũng không phải là dự liệu gì tốt.
“Ngươi lui ra trước, một lát sau sai người mang nhiều than lò cùng chăn bông dư lại đây, ta tự có tính toán.”
“Vâng.”
Nam Phác Nguyệt lo lắng nhìn về phía nàng, trong lòng có chút khủng hoảng nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, an ủi nàng: “Không có việc gì, ca ca đêm nay lưu lại đây bồi ngươi, ngươi an tâm ngủ là được.”
Nàng sao có thể an tâm ngụy trang lâu như vậy, lần này kiên cường lâu như vậy chỉ sợ vô luận như thế nào cũng không trốn qua được.
Lơ đãng hiện lên một tia kinh sợ, nàng đột nhiên đánh bạo đưa ra một yêu cầu có chút khó : “Ca có thể phái người mời Dật ca ca đến.”
Loại thời điểm đặc thù này, nếu là muội muội đề cập Nam Phác Nguyệt đương nhiên sẽ không cự tuyệt, vì thế một ngụm đống ý nói: “Được, ta đây liền phái người đi.”
Khi Gia Cát Dât đến, gió lạnh ngoài cửa đã có chút tàn sát bừa bãi, thổi bay một mảnh nhánh cây, tuyết rơi xào xạc.
Đối với việc này, khi hai người gặp mặt trong lòng đều đã hiểu rõ mà không nói ra.
Một đêm này, Nam Phác Nguyệt đối với bọn hạ nhân không yên tâm, chỉ chừa hai tỳ nữ ở trong phòng trợ thủ, hết thảy những cái khác đều là hai người luân phiên thay nhau chăm sóc.
Đêm ảm đạm, thời tiết âm trầm đến đáng sợ, gió lạnh như phát giận càng lúc càng cuống táo.
Trong phòng, lò hỏa cháy đỏ, nhiệt độ càng lúc càng cao, càng cảm giác ấm áp, chính là Nam Phác Cẩn nằm trên giường, mặc dù nàng đã đắp hơn hai tầng chăn nhung bông, nhưng sắc mặt nàng cũng không có gì bất ngờ mà trở nên càng thêm trắng bệch.
Mồ hôi tinh mịn chảy khắp trên gương mặt không còn trang điểm của nàng, dung nhan nàng lúc này tiều tụy đến cực hạn, hai người chưa từng nghĩ đến, vậy mà những hồi phục tốt đẹp mấy ngày qua đều chỉ là do nàng ngụy trang.
Rõ ràng một khắc trước, lúm đồng tiền như hoa đứng trước mặt mình, vì cái gì mà lại thành dáng vẻ này. Nam Phác Nguyệt cảm thấy có chút không chân thật, nàng mạnh khỏe, nàng thẹn thùng, nàng rộng rãi, giờ phút này nàng nhu nhược nằm trên giường, nàng cuối cùng vô lực cố gắng kiên cường, rốt cuộc đâu mới thực sự là nàng.
Gia Cát Dật đau lòng cho nàng, canh giữ bên cạnh nàng, lau đi từng tầng mồ hôi trên trán nàng.
Nàng nở nụ cười yếu ớt với hắn, lắc đầu nói: “ Khi gió ngừng thì sẽ ổn ngay thôi.”
Kỳ thật, nàng không hy vọng để hắn nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của bản thân, nhưng nàng không có biện pháp, mạng nàng sắp không còn, nàng còn lo lắng điều gì khác nữa chứ. Nàng chỉ sợ lần này sau khi nàng ngã xuống sẽ không thể mở mắt được nữa. Nên nàng thừa dịp bản thân còn chút hơi thở mà có thể quý trọng từng giây từng phút.
Nàng vẫn là tiểu nha đầu đơn thuần như nước trước kia, suy nghĩ của nàng đơn giản, giờ khắc này nàng chỉ đơn thuần muốn hắn ở bên cạnh nàng.
Một số lời muốn nói như mắc kẹt trong cổ họng hắn, hắn muốn nói với nàng: Cẩn Nhi, ngươi sao ngốc như thế …
Không có tiếng rêи ɾỉ thống khổ, nàng chỉ càng trở nên tiều tụy, thời điểm trời điểm canh ba, người trên giường hôn mê suy yếu phát ra một chữ.
“Nước …”
Thanh âm rất nhỏ như tiếng nỉ non, nhưng trong phòng u tĩnh vẫn rõ ràng lọt vào lỗ tai hai người.
Hai người cơ hồ đứng lên cùng một lúc, lại không ngờ vì hành động vội vàng mà đúng lúc va vào nhau.
Khoảng cách bất quá trong gang tấc, hai người giương mắt thất thần nhìn nhau trong nháy mắt, lại rất nhanh cùng nhau dời đi tầm mắt.
Nam Phác Nguyệt bưng đến một chén nước ấm, Gia Cát Dật rất tự nhiên đỡ nàng dậy, để nàng dựa vào người hắn, nhỏ giọng gọi: “Cẩn Nhi tỉnh lại, nước đến rồi.”
Nghe thấy thanh âm quen thuộc đang gọi nàng, Nam Phác Cẩn nhanh chóng mở mắt, một vài lọn tóc đen như mực dính trên cần cổ trắng nõn, không khỏi ngước mắt nhìn lên, một gương mặt anh khí bức người, tuấn tú phóng đại trong mắt mình, nàng có hoảng hốt có chút mê ly, quên mất cơn khát, chỉ cảm thấy giờ khắc này chỉ cảm thấy dị thường hạnh phúc khi rúc vào trong lòng ngực hắn.
“Uống một chút nước trước đi.” Nam Phác Nguyệt đưa chén nước đên bên miệng nàng, ôn nhu nói.
Nàng ngoan ngoãn mở nửa cái miệng nhỏ uống nước, uống được một nửa đường thì nước không nhịn được mà rơi vào chén nước trong veo, bắn lên một chút châu hoa, từng vòng từng vòng tròn lan ra trong chén nước…..