Ngay lập tức, trên mặt Nam Phác Cẩn hiện lên một tia thất vọng, nàng vẫn chưa ngắm đủ đâu.
Mà y vẫn còn chưa nói xong, nên dứt khoát tiếp tục nói: “Sắc trời đã tối. Nếu….. nếu đại nhân không ngại, có thể ở tạm trong phủ ta một đêm.”
Gia Cát Dật đương nhiên không ngại, hơn nữa thập phần vui ý. Tựa như vừa rồi, hắn không lưỡng lự mà thong dong chấp tay trả lời: “Cung kính không bằng tuân mệnh.”
Đêm này, Nam Phác Cẩn mãi vẫn không quay về tẩm điện của mình. Đối với các nữ tử chưa xuất giá mà nói, đêm sâu sương nặng ở chung cùng một nam tử thành niên, kỳ thật là một việc không thận trọng, nhưng nàng không để ý những điều này. Đối với nàng mà nói, không có gì quan trọng hơn là dành nhiều thời gian cho người thương.
Gia Cát Dật cũng e ngại đuổi người đi, nên đành ở bên cạnh nàng, cùng nhau làm thơ, vẽ tranh. Thời gian nhiều mà lại trôi nhanh, ngược lại cũng không mất đi hứng thú. Nhưng mà, thân tại Tào doanh tâm tại Hán, tim hắn, từ hai canh giờ trước đã sơm theo Nam Phác Nguyệt rời đi. Nghĩ y lúc này sẽ làm gì. Nghĩ đến thân thể y đã hoàn toàn khôi phục chưa, ban đêm có đắp chăn tử tế không, nghĩ đến y nhất tần nhất tiếu. Nghĩ đến y có giống mình như lúc này đang nhớ đến mình không……
Hắn nhớ y, càng lúc càng nhớ. Đặc biệt khi hắn nhìn gương mặt muội muội có ba phần giống y. Hắn không khắc chế được mà muốn đi tìm y.
Khi hắn rốt cuộc lấy hết can đảm mở miệng nói với Nam Phác Cẩn buồn ngủ muốn nghỉ ngơi. Tay Nam Phác Cẩn cầm bút lông nhỏ viết thơ khẽ dừng lại. Sau đó nàng buông bút, mỉm cười nói: “Thật đúng lúc. Cẩn Nhi cũng có chút mệt mỏi. Vậy chúng ta cũng nên nghỉ ngơi thôi.”
Nàng dẫn hắn vào một căn phòng sạch sẽ dành cho khách, sau một lúc lưu luyến, miễn cưỡng rời đi khỏi phòng hắn. Nam Phác Cẩn vẫn như cũ không muốn đi. Hắn ở ngay trước mắt. Đêm này sau khi mơ màng ngủ qua đi, về sau không có khả năng có cơ hội tốt như vậy ở chung với hắn. Nàng thừa nhận. Nàng đối với hắn du͙© vọиɠ chiếm hữu ngày càng lớn. Vô luận như thế nào, nàng phải nhân cơ hội khi còn chút khẩu khí tồn tại, muốn quý trọng thật tốt từng khắc ở bên hắn.
Dù biết rõ không có kết quả, nàng vẫn không hề do dự mà học làm một con thiêu thân. Đây không phải là ngốc, mà là tín ngưỡng, mà tín ngưỡng của nàng chính là Gia Cát Dật.
Sau khi Nam Phác Cẩn đi về. Hắn không tài nào ngủ được. Đây bất quá chỉ là cái cớ, nơi này cách Vạn Hoa Các cũng không xa, chẳng qua vòng hai con đường liền đến.
Hắn hạ quyết tâm, cuối cùng vẫn đi.
Chỉ là muốn nhìn y một chút, xem y có đắp chăn tử tế không mà thôi. Gió có lùa vào cửa sổ không. Thân thể y có lạnh không. Hắn như vậy mà ám chỉ bản thân dọc đường đi.
Mà người thất thần nào đó, lại không nhận ra phía sau có một ánh mắt trong trẻo vẫn luôn lặng lẽ đi theo phía sau hắn……
Khi đến Vạn Hoa Các, đèn dầu trong phòng đã tắt, bên ngoài một mảnh đen nhánh, ngay cả thị nữ cầm đèn cũng không có một người, từ xa nhìn lại, rất âm u tĩnh mịch.
Thẳng đến khi hắn từ từ đứng yên trước cửa sổ phòng Nam Phác Nguyệt, hắn có chút do dự, muốn đẩy cửa lại thôi, biểu tình nhìn qua có chút rối rắm.
Mà lúc này Nam Phác Cẩn đang ẩn thân trong bụi hoa, cũng tràn ngập nghi hoặc, thật sự không nghĩ ra hắn đến đây làm gì.
Nếu đã đến, mà lại không vào thì đó không phải là hắn, Gia Cát Dật nhón chân thả người một cái, không tốn chút sức nào nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà.
Có vết xe đổ lần trước, lần này, hắn tiếp xúc ngay ngắn bằng bốn chi trên nền gạch, dưới ánh trăng thanh lãnh, dáng người tuấn lãng, bóng dáng như gió.
Sau khi lật vài mái ngói, nhẹ nhàng thả người nhảy xuống.
Chẳng lễ đến trộm đồ? Không đúng! Tuyệt đối không phải! Dật ca ca không phải hạng người này. Nam Phác Cẩn rất nhanh bác bỏ suy nghĩ người trong tim lại là một kẻ tiểu nhân như vậy.
Vậy thì là gì chứ? Nàng tiếp tục phỏng đoán.
Ám sát.
Một suy đoán khủng bố tức khắc hiện lên trong đầu nàng. Tim nàng nhảy thình thịch vài cái, lập tức chạy ra từ trong bụi hoa, chạy được vài bước đến cửa, vừa muốn đưa tay lên gõ cửa, nàng rất nhanh lấy lại lý trí, bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ.
Không có lý do, hai người căn bản không thù oán, cái này căn bản nói không thông.
Vừa không phải trộm đồ, lại không phải ám sát? Vậy sẽ là gì chứ? Chẳng lẽ nhàn đến không có việc gì làm nên luyện khinh công sao?
Lối suy nghĩ này hiển nhiên càng buồn cười.
Đại não nàng đang trăm tư ngàn chuyển, thời điểm do dự có nên gõ cửa hay không, trong phòng lúc này truyền đến thanh âm hơi mang từ tính.
“Ta biết là ngươi, xuất hiện đi.”
Là giọng ca ca nàng.
“Ngươi vẫn chưa ngủ?” Gia Cát Dật không biết nên vui hay nên buồn vì điều này.
Trong phòng một mảnh đen nhánh, chỉ có ánh trăng mờ ảo trút xuống, hai người hiển nhiên không nhìn rõ mặt nhau.
Một thân ảnh nhu nhược ngoài cửa lặng lẽ nghe cuộc trò chuyện trong phòng. Tuy rằng như vậy thật không có đạo đức, chính là tựa như có một loại ma lực khiến nàng cầm lòng không đậu hấp dẫn nàng. Nàng vẫn luôn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy. Nửa đêm, hắn không ở trong phòng ngủ mà đến đây làm gì. Còn có, nghe ý tứ ca ca, ca ca dự đoán được hắn sẽ đến. Vậy….. vậy trong đó nhất định có ẩn tình gì đó mà nàng không biết.
Nhưng mà lúc này, nàng căn bản không hề nghĩ đến phương diện kia. Nàng chưa từng hoài nghi khuynh hướng giới tính ca ca, càng đừng nói người mình thích sẽ có sở thích Long Dương.
Nam Phác Nguyệt ngồi dựa bên giường, khép mắt, nhàn nhạt hỏi: “Nàng đã về rồi?”
“Ừm, vừa mới trở về.”
Trên giường truyền đến một tiếng thở dài, sau một lát, Nam Phác Nguyệt thong dong phun ra hai âm tiết: “Cám ơn”
Gia Cát Dật từng bước tiến về phía trước, chỉ cảm thấy bên tai hai chữ này quá nặng, quá nặng …
Hắn đứng yên trước mặt y, cúi người xuống, thâm tình nhìn y nói: “Nhưng mà ta không chỉ muốn cảm ơn.”
Ngữ khí thanh đạm, không ôn nhu không nóng nảy.
“Vậy ngươi muốn cái gì? Kỳ trân dị bảo? Bút mực cổ tàng? Chỉ cần ta có, ngươi chỉ cần mở miệng là được.”
Hắn hiển nhiên cũng không muốn những thứ này.
Gia Cát Dật ghé vào bên tai y nhẹ nhàng nói: “Ta muốn ngươi.”
Trong phòng ngủ yên tĩnh, từng chữ rõ ràng, từng từ lộ liễu như vậy.
Hắn thừa nhận bản thân hắn rất xấu. Đặc biệt khi ở trước mặt y, hắn luôn khống chế không được mà bại lộ toàn bộ nội tâm tham dục.
Ta muốn ngươi ~
Ta muốn ngươi ~
……
Ba chữ này thật lâu cứ tràn ngập trong đầu Nam Phác Nguyệt. Sắc mặt y lạnh lùng mím chặt môi, xẩu hổ buồn bực không nói lời nào.
Gia Cát Dật cũng không nghiêm túc với y, bất quá là biểu lộ chân tình, cũng mượn cơ hội này thử phản ứng của y một chút mà thôi. Mà kết quả hiện tại cũng rất hiển nhiên, Nam Phác Nguyệt không cao hứng.
Vì thế, hắn che giấu tâm tư cười nói: “Ha ha! Không cần khẩn trương! Ta cũng chỉ đùa với ngươi.” Dứt lời ngồi dậy, tâm tình đã hạ xuống đáy cốc.
Lúc này, người ngoài cửa cũng không nghe được Gia Cát Dật vừa nói với y cái gì. May mắn thay hắn nhỏ giọng, nếu không nếu để nàng thật sự nghe được, còn không biết nàng sẽ kinh lăng đến tình trạng gì.
Khôi phục lại vẻ nghiêm túc, Gia Cát Dật sốt sắng nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ đối tốt với nàng…..” Nam Phác Nguyệt mở miệng muốn nói, hắn lại tiếp tục nói: “Còn có, đây không phải vì ngươi.”
“Ừm! Ta tin tưởng ngươi. Còn có những gì ta nợ ngươi, ngươi phải nhớ chủ động tìm ta đòi lại hết!”
Sau một lúc trầm mặc …
“Được …”