Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tướng Gia Muốn Xoát Tồn Tại Cảm

Chương 8: Quá Khư Tựa Mộng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Gia Cát Dật mười tuổi, Nam Phác Nguyệt chín tuổi.

Nam Phác Quốc mùa đông năm 545, Nam Phác Vương Nam Phác Trọng Võ bệnh tình nguy kịch, đang ở trên giường, hạ chỉ phong Thất hoàng tử Nam Phác Nguyệt là Lăng An Vương, thưởng vạn kim, thánh chỉ vừa được ban, cả triều xôn xao.

Mười ngày sau, Nam Phác Trọng Võ qua đời, Thái tử Nam Phác Phóng đăng cơ, tân vương lên ngôi, sau khi Kinh Tri thành để tang ba ngày, khai trừ tai hại, ban ra tân lệnh, trưng hiền nạp sĩ, miễn thuế một năm, đại xá thiên hạ.

Lúc này, Nhị hoàng tử làm Trung Quận Vương, cùng với mẫu phi Ngọc Thái Phi chuyển đến vùng Hán Trung, Tam hoàng tử là Nghĩa Cảnh Vương, cùng mẫu phi Thái Quý Phi dời đến vùng Lạc Dương. Một người ở tây Nam Phác Quốc, một người ở bắc Nam Phác Quốc, dân cư lãnh thổ đại để giống nhau, mà Thất hoàng tử Lang An Vương đất phong lại có vẻ hậu đãi nhất, vùng Giang Lăng thuộc phía nam, khí hậu đông ấm hạ mát không nói, thương nghiệp phát đạt nhất, có thể thấy trình độ sủng ái của tiên hoàng đối với mẫu phi Thất hoàng tử.

Gia Cát Dật mười hai tuổi, Nam Phác Nguyệt mười một tuổi.

Gia Cát Dật đọc trăm sách, biết vạn sự trong một cơ duyên xảo hợp kết thân với Công Tôn Chỉ, người sau này chính là sư phụ hắn, dưới sự vui vẻ đồng ý của phụ thân, hắn được đưa đến chùa Vạn An.

Chùa Vạn An là đạo quan, Công Tôn Chỉ là quan chủ, ông ấy đã hoa giáp chi niên*, thế nhưng tướng mạo đặc biệt trẻ, chợt nhìn bất quá cũng hơn ba mươi tuổi mà thôi, trong đạo quan từ trưởng lão cho đến tôi tớ, tổng cộng hơn trăm người, những người trong đạo quan không xuất gia, được thế nhân gọi là cư sĩ.

*花甲之年 hoa giáp chi niên 60 tuổi.

Trước khi đi, Gia Cát Dật còn đặc biệt cáo từ Nam Phác Nguyệt, hắn lộ vẻ ưu thương nói: “Đại ca lần này từ biệt, không biết năm nào gặp lại.”

Nam Phác Nguyệt chửi thầm trong lòng: Chỉ mong không bao giờ gặp lại.

“Ta đi đây.” Một người ngoảnh đầu nhìn ba lần, lại thấy người nào đó lạnh băng đứng thẳng tắp sừng sững trước cửa đại điện.

“Ta đi thật đây.” Gia Cát Dật lại một lần nữa quay đầu lại.

Làm sao lại dùng dằn như vậy! Đi nhanh đi! Người nào đó trong lòng xua đuổi như đuổi ruồi bọ.

“Tiểu nguyệt ~” Gia Cát Dật chạy vài bước trở về ôm lấy vai y, sau đó ôm chặt y trong lòng.

Người nào đó dại ra giây lát, đang muốn tức giận, Gia Cát Dật bên này đã buông y ra, tiếp theo buồn bã nói: “Phải bảo trọng tốt bản thân, không cần phải nhớ ta, ta sẽ còn trở về.”



Nói xong như tang thương nhanh chóng rời đi.

Nam Phác Nguyệt nhìn mạt bóng lưng đi xa kia, thầm nghĩ: Yên tâm, bổn vương sẽ nhớ rõ dâng hương cho ngươi!

Gia Cát Dật mười lăm tuổi, Nam Phác Nguyệt mười bốn tuổi.

Xuất sư về nhà, một thân thoải mái về quê tham gia khảo thí, Gia Cát Dật hai vòng thi hai lần đều đại thi triển tài năng, được Nam Phác Vương ban làn Tương Bắc Mục*.

牧mục: quan đứng đầu một việc/ nơi.

Tương Bắc cùng Kinh Tri vọng cách nhau một con sông, Gia Cát Dật lần này đi liền đi hai năm, hai năm này hắn vẫn không có cơ hội nhìn thấy gương mặt không cảm xúc kia.

Gia Cát Dật mười bảy tuổi, Nam Phác Nguyệt mười sáu tuổi.

Đường Thục khó đi*, khó như lên trời xanh, quan đạo cũng là như thế, lời nói không dễ, nhưng cố tình liền có người ngoại lệ.

*蜀道难 Thục Đạo Nan - đường Thục khó đi - là tác phẩm được viết bởi thi nhân vĩ đại thời Đường, Lý Bạch. Bài thơ sử dụng chủ nghĩa lãng mạn, thể hiện trí tưởng tượng phong phú, tái hiện một cách nghệ thuật một Thục Đạo cheo leo cao ngất cùng khí thế hào hùng, tráng lệ không thể vượt qua.

Hai năm này, tính cách Gia Cát Dật dũng cảm, thông tuệ biến báo, quan trường như cá gặp nước, liên tiếp kiến công lên chức, thẳng đến năm thứ hai được thăng đến Tả Tư Mã.

Mà ngày được phong Tư Mã, vừa kịp lúc còn cách vài ngày sinh nhật Nam Phác Nguyệt.

Hôm nay là ngày đầu tháng chạp, đang lúc hắn lần đầu tiên nhìn thấy Nam Phác Nguyệt sau năm năm, Nam Phác Nguyệt đang chậm rãi nói chuyện với khách khứa ở chính điện, lúc này y một thân mãng bào màu đỏ tía, trên cổ quấn khăn lông cáo màu trắng mà quý tộc ngự dùng, môi mỏng khẽ mở, mi như mặc họa, mắt phượng hẹp dài cười lên dịu dàng như hoa đào.

Mặt như quan ngọc, mạo như hoa, vẻ đẹp vượt qua tướng mạo nam nữ, xinh đẹp đến căn bản không giống người thật, loại dung mạo này, loại phong nghi này, căn bản đã vượt qua hết thảy mỹ lệ nhân loại. Cho dù tùy tiện mặc áo choàng, cho dù là tiên nhân, cũng không thể so sánh được với vẻ đẹp của y.

Lúc này, Gia Cát Dật đang đứng ngốc ở trong viện mà nhìn đến thất thần, loại dáng vẻ xinh đẹp vượt qua nam nữ, vượt qua thế tục này, lại không thể dùng ngôn từ để hình dung.

Hắn từng không ngừng ảo tưởng qua diện mạo Nam Phác Nguyệt sau năm năm, hình dạng trong tưởng tượng cơ hồ đều gần giống nữ tử, nhưng mà, hắn không ngờ rằng, tiểu gia hỏa tú khí âm vụ năm đó cư nhiên có thể trưởng thành bộ dạng này, quả thực kinh vi thiên nhân! Bất quá, ngẫm lại chính mình, dáng vẻ đường đường, gương mặt góc cạnh rõ ràng cũng là tuấn mỹ dị thường, tuy so ra kém y, nhưng ở Nam Phác cũng nằm trong ba hạng đầu, ừm, may mắn thay, nếu không thật đúng là không tự tin đừng cùng với y ở một chỗ.

“Vị ngoài cửa kia, đứng đã lâu rồi, chẳng lẽ không lạnh sao?”



Gia Cát Dật phục hồi lại tinh thần, một bộ tươi cười nhẹ nhàng thong dong đi vào.

Chủ nhân còn chưa lên tiếng, hắn liền tự mình ngồi xuống.

Nam Phác Nguyệt thấy chuyện quái dị cũng không kinh sợ, ý đã sớm biết là hắn, bưng lên một chung trà, nhàn nhạt mở miệng: “Gia Cát đại nhân, biệt lai vô dạng a.”

Gia Cát Dật ngẩn ra: “ ha ha, Lăng An Vương cư nhiên còn nhớ rõ tại hạ a.”

Nam Phác Nguyệt chỉ nhàn nhạt mỉm cười không nói.

Vào cuối ngày, tất cả khách khứa nên đến đều đã tan hội, duy thấy Gia Cát Dật còn chưa đi.

Rốt cuộc người nào đó nhịn không được mở miệng: “Đại nhân còn có việc sao?”

Đây là hạ lệnh trục khách.

“Có.”

“Ồ? Việc gì?”

Hắn từ trong lòng ngực móc ra một hộp gấm, đạm cười nhét vào trong tay Nam Phác Nguyệt: “Lễ vật.”

Nam Phác Nguyệt nhìn hộp trong tay, sửng sốt một chút, trong lòng có đủ mọi tư vị.

Không chờ y mở miệng, Gia Cát Dật đã giành nói: “Hạ quan còn có việc trong người.” Tiện đà chắp tay thi lễ, “Liền không quấy rầy, cáo từ.”

Xoay người rời đi.

Sau khi đợi hắn đi xa, Nam Phác Nguyệt mở hộp gấm ra.
« Chương TrướcChương Tiếp »