Không chờ vũ cơ đi đến gần cửa, cửa phòng đã bị người một chân đạp mở.
Bị tình huống đột ngột dọa sợ, vũ cơ sợ hãi kêu lên một tiếng, chân không vững ngã ngồi trên mặt đất.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của người trong phòng, binh lính đá cửa đi đầu vào phòng, duỗi tay dẫn đường cho quý nhân đi phía sau.
Lúc này, một bức bình phong mỹ nhân vừa vặn ngăn cách ai bên tầm mắt, trong phòng dị thường an tĩnh, mà dưới lầu lại dị nghị sôi nổi, không cần nghĩ cũng biết phía dưới lầu vây đầy quần chúng, cho dù nam nữ già trẻ, đều đang chờ đợi xem náo nhiệt.
Trong lòng Tư Mã Ngọc càng thêm tò mò, rốt cuộc là người phương nào mà gan dạ sáng suốt như vậy, đến Tướng gia cũng không để trong mắt? Khi ánh mắt hắn đang bất động nhìn chăm chú vào hướng kia, người ngoài cửa lúc này cũng thong dong đi vào phòng, hắn tức khắc hiểu rõ: Thì ra là y a! Sau đó liền đứng dậy vén áo choàng và chào một lễ đơn giản, lúc sau quay đầu, ánh mắt khó hiểu nhìn Gia Cát Dật.
Gia Cát Dật không chút chú ý, nâng mắt nhìn người vừa đến, mặt như quan ngọc, áo trắng như tuyết, khí chất thanh lãnh hồn thiên thành, không khỏi khiến hắn nhảy dựng trong lòng, hắn cũng không ngờ tới y sẽ đến, hiển nhiên có chút ngoài ý muốn, cũng không biết y đến đây vì chuyện gì, trong lòng không khỏi khinh thường nghĩ: Không phải đến đưa thϊếp cưới đi?
Nghĩ như vậy, trên mặt cũng không biểu hiện đặc biệt kinh ngạc, thẳng đến khi Nam Phác Nguyệt đi đến trước mặt hắn, đôi mắt hắn nhàn nhạt đảo qua, tiếp theo chậm rãi tự rót cho chính mình một chung rượu, thân hình bất động mỉm cười nói: “Ha ha, không biết Lăng An Vương đại giá quang lâm, không đón tiếp từ xa, mong thứ tội.”
Thái độ ngạo mạn như vậy, rõ ràng không có một tia lễ nghĩa, chân thành.
Mà đối với việc này, Nam Phác Nguyệt đã nhìn quen cũng không trách, hơn nữa căn bản cũng không để trong lòng, thân hình giờ phút này bất động đứng ở một bên, nhíu mày nhìn hắn, không biết do lên đường quá gấp hay là tích tụ trong lòng, sắc mặt rõ ràng có chút tái nhợt, cánh môi có chút khô khốc mím chặt, không biết rối rắm cái gì, thật lâu sau, thật vất vả mà nói ra một câu: “Đi theo ta.”
? Gia Cát Dật chớp chớp mắt, tiếp theo ánh mắt nhìn y như quái vật.
Y thờ dài: “Ta có chuyện rất quan trọng, làm phiền ngươi đi cùng ta một chuyến.”
Gia Cát Dật vẫn không dao động như cũ, một lát sau thấp giọng cười: “Lăng An Vương làm gì vậy? Hưng sư động chúng như vậy đến đây, chính là muốn ta cùng ngươi đi một chuyến sao? Hay là nói, tại đây trước mặt quần chúng chẳng lẽ muốn cường đoạt ta, một nam nhân ….” Nói đến đây, biểu tình vô cùng ái muội đảo mắt nhìn y, tiếp theo chậm rãi nhảy ra những chữ cuối cùng, “về nhà làm ấm giường sao?”
“Ngươi!” Y lộ vẻ mặt tức giận, đã không cao hứng, sau đó bất đắc dĩ, vung tay phía sau, “Các ngươi lui xuống trước đi.”
Xem ra là muốn nói chuyện riêng, Tư Mã Ngọc cũng có ánh mắt nhìn người, biết hai người có chuyện muốn nói, bản thân cũng không tiện ở đây, vì thế thực tự giác là người đi ra ngoài sau cùng, đóng xong cửa, an tâm chờ bên ngoài.
Trong phòng, hai người án binh bất động.
Sau một lúc lâu, Gia Cát Dật rót cho y đầy một chung rượu, phất tay nói: “Đứng không mệt sao? Ngồi đi.”
Y căn bản vô tâm ra vẻ khách sáo với hắn, tâm sự nặng nề lắc đầu, biết hắn, người này không ăn ngạnh, vì thế lời nói mềm mỏng, nhìn hắn nói: “Muội muội ta, nàng bị bệnh, vẫn luôn muốn gặp ngươi, nàng …. rất nhớ ngươi.”
Lại nói Nam Phác Cẩn, mỗi ngày đúng hạn uống thuốc, mẫu thân mấy ngày trước nghe tin đã sớm quay trở về, nhưng cho dù dốc lòng chăm sóc hầu hạ, thân thể nàng vẫn không chuyển biến tốt đẹp như cũ, thân thể vốn yếu ớt bất kham, hôm qua sau khi nghe bọn hạ nhân khua môi múa mép nói Gia Cát Dật mấy ngày nay đền đi Trường Nhạc phường tìm vui, trong lòng sinh ra một trận khổ sở, vô luận Nam Phác Nguyệt khuyên như thế nào cũng đều rầu rĩ không vui, sáng nay khi đi thăm, người đã tiều tụy thành bộ dáng không ra hình người, hơn nữa phảng phất như một đêm trúng cổ, vẫn luôn lầm bầm lầu bầu, nói cái gì trong lòng Dật ca ca nhất định có người khác, thậm chí còn nói linh tinh, kiên quyết để nàng tự sinh tự diệt.
Nếu nói Nam Phác Nguyệt tâm lãnh, là người không có uy hϊếp, vậy các người liền sai rồi, huynh muội chi tình, cha mẹ chi ân, đều là những thân nhân mà y vô pháp làm lơ, mà lúc này, Nam Phác Cẩn chính là vết thương lớn nhất của y, nhiều lần kiểm tra sự kiên trì của y, gϊếŧ chết sự lạnh lùng của y, khơi dậy sự dịu dàng của y.
Nhìn muội muội tinh thần sa sút như vậy, cuối cùng bất đắc dĩ, đành phải một lần nữa đến làm thuyết khách, không mong muốn gì khác, chỉ hy vọng Gia Cát Dật có thể bồi nàng nói chuyện tâm tình, hóa giải si ngốc trong lòng nàng.
Hiện tại, y đã nói rõ mục đích của bản thân, chỉ nhíu mày chờ đợi thái độ tiếp theo của hắn.
Gia Cát Dật vốn vì chuyện của y cùng Châu Kiều mà trong lòng buồn bực không vui, sau khi nghe y nói xong, trong lòng chợt càng thêm lạnh, vòng tới vòng lui, thì ra vẫn là muốn hắn đi gặp muội muội y, hắn âm thầm cười khổ, thản nhiên lắc lư chung rượu trong tay, nhướng mày, cà lơ phất phơ nhìn y nói: “”Bồi ngươi đi một chuyến có thể, chính là …. Rượu ngon như vậy, chưa uống xong đã đi, thật sự đáng tiếc.”
Nam Phác Nguyệt biết hắn sẽ không dễ dàng đáp ứng, sớm đã chuẩn bị tâm lý, y nhíu mày nói: “Vậy phiền ngươi uống một chút, bổn vương chờ ngươi trong chốc lát là được.”
Hắn lắc đầu, sau đó ợ lên một cái, giả vờ vô tội nói: “Uống không nổi nữa.”
Sắc mặt Nam Phác Nguyệt đen lại, cố gắng hết sức bình tĩnh nói: “Vậy thì đi.”
“Không muốn, như vậy quá lãng phí.”
“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?” Y thật sự không hiểu hắn muốn đánh cái bàn tính gì, chẳng lẽ cố ý làm khó dễ mình sao? Nam Phác Nguyệt nhịn không được mà chửi thầm.
Gia Cát Dật câu môi cười, đẩy rượu đến trước mặt hắn, vẻ mặt thiên chân vô hại nói: “Ngươi uống.”
Mặt y lộ vẻ khó xử, nâng mắt nhìn lên, biểu tình vô cùng nghiêm túc nhìn hắn, gằn từng chữ một nói: “Ngươi biết ta sẽ không uống rượu.”
Được thôi, Gia Cát Dật thừa nhận bản thân cố ý, vì thế kéo rượu lại, chớp mắt nói: “Không uống có thể.” Chỉ vào bên má trái mình, khụ một tiếng nói, “Hôn ta một cái.”
Cái gì? Sắc mặt Nam Phác Nguyệt tức khắc tối sầm lại, y mắng trong lòng: Gia hỏa này thật là nhàm chán! Hay là nói, đời này hắn chính là khắc tinh của mình!
Không muốn tốn thời gian miếng lưỡi với hắn, lần này nếu không phải vì muội muội, đánh chết y cũng không tới, sau khi mãnh liệt khiến bản thân bình tĩnh, rốt cuộc phun ra một câu: “Ta chỉ hỏi ngươi, đi hay là không đi?”
Gia Cát Dật cũng không để ý y, đứng dậy đi về phía cửa.
Biết bản thân có bao nhiêu không thú vị, Nam Phác Nguyệt không khỏi thầm nghĩ: Xem ra đã nghĩ thông suốt.
Ngoài cửa có thị vệ canh gác, để quan xem kịch cách xa một mét, lúc này, tất cả mọi người đang xem diễn, một Vương gia, một Tể tướng, nếu đánh nhau ở đây như thế nào cũng là chuyện lớn, đáng tiếc, chú định khiến họ thất vọng rồi.
Gia Cát Dật khi đi đến ngoài cửa thì đột ngột đứng yên ngừng bước chân, thoáng nhìn qua một lần, lên tiếng hỏi: “Người đứng đầu bảng ở đâu?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết hắn tại loại thời điểm này tìm đầu bảng là ý gì, chẳng lẽ hai người vì một nữ nhân mà mâu thuẫn?
Hai nâm nhân đồng thời yêu một nữ nhân, sau đó vì tranh giành tình cảm, lại sau đó …. Cứ như vậy suy tình, dường như cũng rất hợp lý a. Trong lòng mọi người nổi lên suy đoán, cơ hồ đều khẳng định chính là loại suy đoán này.