“Như vậy a ~” Châu Kiều như suy tư điều gì, loại chuyện này, nếu đổi trước mắt là người khác, nàng chắc chắn tin tưởng không nghi ngờ, nhưng mà người này là Gia Cát Dật, là người không lâu trước kia năm lần bảy lượt coi mình như kẻ thù, đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ, mỗi lần chỉ cần khi nhìn thấy nàng cùng Nam Phác Nguyệt ở bên nhau hắn liền không cao hứng không thể nói lên lời.
Thông tuệ như nàng, đối với việc này không phải chưa từng hoài nghi qua, nghĩ đến có thể là loại nguyên nhân này, nhưng lại không dám xác định, dù sao nam phong ở thời đại này cũng không thịnh hành, sau đó dứt khoát không nghĩ đến nữa, chỉ cho là chính mình lo lắng nhiều.
Lúc này, đối mặt với lời giải thích của hắn cùng với điểm này không cẩn thận quan sát rất khó phát hiện hắn hoảng loạn, nàng càng thêm xác định suy nghĩ của chính mình, tuy cũng không khẳng định một trăm phần trăm, nhưng vì để ngừa vạn nhất, tâm tư nàng vừa chuyển, ra vẻ thẹn thùng nhìn hắn, dịu dàng mỉm cười nói: “Kỳ thật, Tiểu Kiều không phải ăn đồ ăn hỏng.” Nói xong đôi tay nhẹ nhàng phủ lên bụng nhỏ, cúi đầu, ánh mắt toát lên vẻ ôn nhu.
“Ồ? Đó là ….”
Thấy vậy, hắn liền dự cảm có điềm xấu, nhưng trong lòng chỉ vang vọng thanh âm: Không phải! Không phải! Nhất định không phải! ….
“Là ….” Nàng nhìn hắn, nói chuyện có chút do dự, tiếp theo ánh mắt lạnh lùng nói với hắn, “Tiểu Kiều chưa từng xem ngài là người ngoài, cho nên cũng không che giấu ngài, chính là, sự tình liên quan đến danh dự của tiểu nữ, trước khi nói ra thỉnh đại nhân đáp ứng Tiểu Kiều đừng đem chuyện này truyền ra ngoài?”
Tim hắn lập tức treo ở cổ họng, hắn mím môi, ngăn lại bất an cùng khẩn trương trong lòng, nhíu mày nói: “Được, ta đồng ý, ngươi nói đi.” Cái loại dự cảm mãnh liệt này, phảng phất như ngay sau đó mất khống chế mà lao ra khỏi thân thể, đả kích hắn đến thật thảm bại.
Thời gian bất quá chỉ cách vài giây, lại khiến hắn như bị giày vo qua mấy thế kỷ…. Khi nín thở nghe, Châu Kiều chậm rãi mở miệng, nàng nghiêm túc nói: “Ta …. mang thai.”
Gia Cát Dật cả người chấn động! Mặc dù đã chuẩn bị trước tâm lý, nhưng khi nghe chính miệng nàng nói ra, vẫn không nhịn được mà ầm ầm vang lên trong đầu: Nàng mang thai! Nàng mang thai!
Nàng, mang thai!
“Là hài tử của Lăng An Vương.” Nàng tiếp tục nối, sau đó lại đổi qua ngữ khí tự trách, “Ngày ấy, đều do chúng ta nhất thời ….”
“Đủ rồi!” Hắn nhịn không được mà đánh gãy lời nàng, bởi hắn thật sự nghe không nổi nữa!
Bị hắn đột ngột tức giận khiến nàng kinh sợ, Châu Kiều nháy mắt sững người! Xem ra thực sự chọc tức hắn.
Mà Gia Cát Dật lúc này nhắm mắt muốn bình tĩnh lại, vẫn không biết, điều này khiến sự thật hắn thích Nam Phác Nguyệt bị bại lộ.
Sau một khắc, vẻ mặt hắn nhăn nhó đứng lên, trong lòng hắn trống trải, đại não như ngưng kết lại, cũng không biết mình nói câu gì, lúc sau liền không quay đầu lại rời đi.
Chỉ nghe một tiếng vang đóng cửa, Châu Kiều mới đột nhiên hồi phục lại tinh thần, đợi đến sau khi ổn định lại cảm xúc của mình, bắt đầu tinh tế đánh giá lại câu nói kia của hắn, lại nhớ đến biểu tỉnh đau đớn không thể tả kia của hắn, trong hụt hẫng, có lẽ, bản thân đã thực sự làm sai rồi.
Quay lại khắc ấy, kỳ thật hắn cái gì cũng chưa nói, chẳng qua chỉ ngắn ngủi bốn chữ —— “Đối tốt với y….” Xoang mũi đau xót khiến hắn không nói tiếp lên lời, đến từ biệt cũng không liền rời đi.
Giờ phút này, trên đường cái lạnh lẽo. thật giống với tâm tình hắn hiện giờ, một người đi lang thang không có mục tiêu, như một khối thi thể không có linh hồn …..
Đúng vậy, hết thảy đều kết thúc….
Cuối cùng hắn không biết như thế nào mà quay trở được về phủ, lại càng không biết khi trở về phòng ngủ đã là giờ nào, ngày hôm sau, hắn tựa như một người hoàn toàn thay đổi.
Buổi sáng thức dậy, đúng như hắn đã dự đoán, những bông tuyết bay bay trên không trung, chỉ đơn giản vệ sinh cá nhân, liền thượng triểu sớm.
Như thường lệ, tạm thời không nhìn ra biến hóa gì quá lớn, thẳng đến khi hạ triều, mới chân chính khiến mọi người chú ý, hắn vốn không dính đến nữ sắc, thế mà sau khi hạ lâm triều liền cho xe ngựa đi Trường Nhạc phường.
Dù sao cũng là Tể tướng một quốc gia, một gió thổi cỏ lay cử chỉ khác thường, rất nhanh liền nhận được những lời loạn đồn đãi của những đại thần có động cơ thầm kín, dù trắng cũng chỉ sợ bị thêu dệt thành đen, dù là sự việc râu ria như hạt mè, phỏng chừng cũng sẽ một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng truyền thành bông tuyết bay đầy trời.
Lấy việc hắn đi đến loại địa phương kia, tuy không phải thanh lâu, nhưng cũng không sai biệt lắm, đương nhiên, cho dù là thanh lâu, nếu đổi thành đại thần khác thì căn bản cũng chẳng có gì lạ, chính là, hắn luôn không gần nữ sắc lại đi đến nơi như thế, đối với người quen biết hắn mà nói, quả thực chưa từng nghe thấy, không khỏi khiến người hoài nghi liệu có phải hắn bắt đầu tư xuân?
Hắn kỳ thực đã tới tuổi đón dâu rồi, không chịu nổi cô đơn mà muốn tư xuân là một chuyện có thể hiểu, tốt xấu gì hắn cũng là thanh niên nam tử, đang lúc khí vượng, muốn phát tiết một chút là chuyện bình thường, chính là, lại nói đến trọng tâm câu chuyện, mấy năm gần đây vì sao không cưới một người chứ? Rất nhiều kẻ rắp tâm hại người nghe được hắn đi đến nơi kia, tựa như thấy được sự mới mẻ, đều không quên lén thêm lửa nơi nơi loan truyền, đến nỗi người khác nghĩ như thế nào cũng không nằm trong phạm vi cân nhắc của họ.
Vì thế, truyền đến truyền đi, có người nói hắn bản tính phong lưu, có kẻ đoán rằng tình cảm hắn bị coi thường, thậm chí có người hoài nghi hắn làm như vậy là muốn ám chỉ hắn đang có tính toán cưới vợ, hy vọng các tiểu thư âm thầm yêu hắn một cách bí mật. Đến tận đây, rất nhiều cha mẹ danh môn khuê tú nghe hắn gần đây có ý đồ cưới vợ, vì thế, sôi nổi đến cửa bái phỏng, ngoài sáng trong tối thể hiện lập trường muốn kết thân.
Đối với việc này, Gia Cát Dật chỉ cảm thấy buồn cười, vô luận khen chê, căn bản không để trong lòng, mấy ngày này, vẫn như cũ làm theo ý mình, ngày ngày đêm đêm đắm chìm trong ôn nhu hương, dù gặp người quen, cũng một bộ tươi cười nhẹ nhàng, chỉ bản thân hắn mới biết nụ cười này có bao nhiêu chua xót, vẫn luôn như thế đến một buổi tối bảy ngày sau.
Đêm này, trong Trường Nhạc phường ca vũ thanh bình, mỹ nữ eo nhu, đám quan to cùng hậu duệ quý tộc trái ôm phải ấp, rất vui vẻ, Gia Cát Dật cũng không gật bừa, mỗi lần đến hắn đều trực tiếp đi vào nhã gian.
Giờ phút này, trong phòng lư hương nhẹ nhàng lượn lờ, một bức bình phong họa mỹ nhân đồ, đạo bút mực lộ liễu đặt phía bên phải, thể hiện *** cùng phong tình vạn chủng nơi này, đi vào bên trong, trên án bày ba năm món ăn, chén rượu không nhiều lắm, song sa mờ ảo, chuyển động theo gió, thấp thoáng như ẩn như hiện lộ ra cảnh sắc khoảng không bên ngoài lâu, trông rất lịch sự tao nhã.
Gia Cát Dật cùng Tư Mã Ngọc ngối đối diện trên mặt đất, hai vũ cơ theo hầu bên cạnh, từ đầu đến cuối, hắn vẫn luôn đối thoại cùng Tư Mã Ngọc, đến mỹ nhân Nhu Di cũng chưa từng chạm qua.
Khi đang cùng Tư Mã Ngọc trò chuyện, lúc này dưới lầu đột ngột vang lên một mảnh ồn ào, nghe thanh âm, từng bước chỉnh tề, âm vang hữu lực, đại khái là một vài quan binh đến.
Giống như căn bản không nghe thấy, Gia Cát Dật thong dong phẩm rượu, một bộ dáng an nhàn thoải mái không liên quan đến mình.
Thấy hắn không dao động, Tư Mã Ngọc nhịn không được buông đũa, quay đầu nói với một trong những vũ cơ: “Ngươi đi xem, bên ngoài xảy ra chuyện gì.”
“Dạ.”