Sau khi do dự qua đi, trong lòng nàng tràn đầy vui sướиɠ mà gật gật đầu.
Thấy nàng đã yên tâm, Nam Phác Nguyệt cũng thoải mái trong lòng, trên mặt cũng không biểu lộ quá nhiều biểu tình, nhàn nhạt nói: “Cuối tháng sau chúng ta liền thành thân, trong thời gian này bổn vương không có khả năng thời thời khắc khắc bồi bên cạnh ngươi, cho nên ngươi nhất định phải cẩn thận một chút, nếu thật sự không được, bổn vương sẽ điều một ít thị vệ bảo hộ ngươi.”
Y tri kỷ như thế, khiến nàng không khỏi tâm sinh cảm động, vốn trong lòng lanh lẽo tuyệt vọng, lúc này một lần nữa nhen nhóm một chút nhiệt độ, nàng vì thế mà xoang mũi nàng chua xót, xua tay nói: “Không cần, ý tốt của Vương gia, Tiểu Kiều tâm lĩnh, chỉ là người nọ dị thường giảo hoạt, thật khó phòng, huống chi hắn hiện giờ đã biết ta đã có thai, tin rằng sẽ không bao giờ đến đây dây dưa với ta nữa.”
Nghe lời nàng nói có chút đạo lý, y cũng không hề khuyên nhiều: “Đã như thế, liền theo ý ngươi.”
……
Gió lạnh thổi thấu xương, sướиɠ giá dày đặc cắt da cắt thịt. Vừa mới tiễn Nam Phác Nguyệt, đêm đến lại đưa tới Gia Cát Dật.
Sau sự việc phát sinh tối hôm qua, Gia Cát Dật nổi lên cảnh giác đối với nàng, trong hắn luôn lo sợ bất an, rốt cuộc đợi đến khi sắc trời tối sầm liền chạy đến đây, đương nhiên, lần này hắn đến không vì cái gì khác, chỉ muốn tâm bình khi hòa cùng nàng thương lượng một phen, hỏi trong lòng nàng ấy, nếu yêu xin hãy quý trọng, nếu không yêu xin hãy từ bỏ.
Dưới ánh trăng mờ, thời tiết rét lạnh, Gia Cát Dật lẻ loi một mình hành tẩu trên đường, rõ ràng cảm giác được phía Tây Nam có trận gió nhẹ thổi quét qua, bầu trời đỏ xám, nhiệt độ đột ngột ấm lên….. xem ra ngày mai trời lại có tuyết rơi.
Lúc này, Chu Kiều đang ngồi trên chiếc ghế dài lông chồn mềm mại thêu màu đỏ cho nữ tử, từng đường kim mũi chỉ, đều lộ ra vẻ nghiêm túc cùng tài nghệ của nàng.
Chỉ chốc lát sau, tiếng đập cửa vang lên, nàng cả kinh, thầm nghĩ: Lúc này sẽ là ai?
Ngẫm lại kẻ cắp kia không có khả năng lại đến, rất có khả năng là mẫu thân hoặc phụ thân, nghĩ như vậy liền buông việc trong tay, mở miệng hỏi: “Ngoài cửa là ai?”
Thanh âm nam tính trẻ tuổi lại bình tĩnh vang lên: “Là ta, Gia Cát Dật.”
Lần này hắn thật ra quang minh lỗi lạc mà đến, vừa không bò nóc nhà, cũng không nghe trộm chân tường, so với đối với Nam Phác Nguyệt trước kia thiếu vài phần tùy tiện cùng bướng bỉnh.
Biết được là hắn, Châu Kiều tuy cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng vẫn đứng dậy mở cửa cho hắn.
“Đã trễ thế này, đại nhân đến đây có việc gì?”
Hắn liếc nhìn trong sân một cái, dù sao cũng là buổi tối, tóm lại trai đơn gái chiếc bị người nhìn thấy không tốt, nhìn một vòng, thấy trong viện không còn người khác, vì thế chậm rãi mở miệng nói: “Nếu Châu tiểu thư không ngại, chúng ta có thể vào phòng rồi từ từ nói chuyện.”
Châu Kiều ít nhiều biết hắn làm người như thế nào, biết hắn bản tính chân thật, không phải người hồ nháo, chỉ ngừng một chút liền gật đầu nói: “Được.”
Khi vào phòng, dễ dàng nhận thấy, một mặt khăn gấm màu trắng đã được thêu một nửa, bày trên án chạm khắc bằng gỗ lê trong phòng ngủ, Gia Cát Dật thong thả bước đến gần, nhìn kỹ: Thập lí bình hồ sương mãn thiên, thốn thốn thanh ti sầu hoa niên; đối nguyệt hình đan vọng tương hỗ, chỉ tiện uyên ương bất tiện tiên.*
* 十里平湖霜满天
寸寸青丝愁华年
对月形单望相互
只羡鸳鸯不羡仙
Thập lí bình hồ sương mãn thiên
Thốn thốn thanh ti sầu hoa niên
Đối nguyệt hình đan vọng tương hỗ
Chỉ tiện uyên ương bất tiện tiên
Dịch thơ
Bình hồ sương trắng mênh mang
Sầu giăng lất phất ngỡ ngàng hoa niên
Cùng trăng đối bóng triền miên
Uyên ương mộng đẹp thần tiên chẳng màng
Thì ra là đang thêu uyên ương.
Trong lòng hắn âm thầm cười chua xót, không biết đây có phải là thêu cho Nam Phác Nguyệt hay không.
Lúc này rõ ràng là đồ đằng tinh xảo, nhưng hắn ngoài ý muốn lại thấy chói mắt.
“Đại nhân mời ngồi.” Châu Kiều vừa bưng trà cho hắn, vừa mỉm cười nói, sau đó lơ đãng đem khăn gấm chưa thêu xong kia bỏ qua một bên.
Nhấp một ngụm trà, hắn đạm cười mở miệng hỏi: “Đây là thêu cho Lăng An Vương.”
Lời nói nhìn như vô tâm, nhưng lại dị thường để ý.
Châu Kiều sửng sốt, cho rằng hắn chỉ tùy tiện hỏi, trong cũng không nghĩ nhiều, vì thế cũng không giấu diếm gì, mỉm cười trả lời: “Đúng vậy, chẳng qua là nhàn không có việc gì làm nên thêu chơi thôi, tiểu nữ tay vụng, thêu không tốt, khiến đại nhân chê cười.”
Nhưng hắn lại không nghĩ nó buồn cười chút nào, trong lòng khổ sở, cố nặn ra nụ cười trên mặt nói: “Thêu rất đẹp, ta nghĩ y nhất định thích nó.”
Châu Kiều mỉm cười không nói, trong lòng không tỏ ý kiến.
Không nói thêu đẹp xấu, chỉ nói đến tâm ý, Gia Cát Dật không có tự tin hỏi tiếp điều muốn hỏi, so với một nữ tử ôn nhu hào phóng, tài đức nhiều mặt, hắn dường như đã thua, bất quá, hắn đã đến đây, sao có thể chưa có kết quả đã rời đi, đây căn bản không phải là phong cách làm việc của hắn, dù sao cũng muốn hỏi rõ ràng, cho dù hỏi ra được kết quả khiến hắn thương tích đầy mình, hắn cũng không để bụng.
Sau khi nghĩ xong lời muốn hỏi, Gia Cát Dật nghiêm mặt nhìn nàng, thử hỏi: “Nàng yêu y sao?”
Hắn hỏi hiển nhiên có chút đột ngột, không khỏi khiển nàng đầu tiên cảm thấy sửng sốt, sau đó sắc mặt thẹn thùng cúi đầu: “Đại nhân như thế nào lại đột nhiên hỏi điều này?” Chỉ sợ cho dù không thích, nhưng bị hắn hỏi như vậy, dù là ai cũng sẽ thẹn thùng.
Biết bản thân hỏi có chút đường đột, Gia Cát Dật khụ một tiếng nói: “Nàng không cần e lệ, ta không có ý gì khác, chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi, hy vọng nàng có thể thẳng thắn trả lời.”
Yêu sao? Châu Kiều cắn chặt môi dưới, trong lòng có loại cảm giác rất kỳ quái, đổi lại trước kia, nàng khẳng định sẽ không chút do dự nói: Đương nhiên, ta yêu y, hơn nữa yêu y năm năm. Chính là, bản thân hiện tại lại có chút chần chờ, ngẫm lại tình cảm đối với y mấy năm kia, đột nhiên liền trở nên mơ hồ, loại tình cảm này, rõ ràng rồi lại không dám khẳng định, rõ ràng là thích, rõ ràng là thích, sao lại cảm thấy hoài nghi chứ? Phản ứng như vậy không khỏi khiến bản thân cảm thấy buồn bực.
Không sai, nàng hiện tại không biết nguyên nhân, chờ đến khi nàng biết, cũng đã trễ.
“Ta…..” Nghĩ đến hôm nay có thể bởi vì nàng đã chịu kí©h thí©ɧ cùng kinh hách mới dẫn đến bản thân hiện tại đối với tình yêu có điều mâu thuẫn, vì thế rất nhanh lấy hết can đảm nói, “Đương nhiên! Tình ý Tiểu Kiều đối với y có thiên địa chứng giám.” Sau khi nói hết lời, bản thân nàng càng thêm không xác định, ánh mắt nhìn hắn bắt đầu trốn tránh, bởi thế, không khỏi bắt đầu khinh bỉ bản thân.
“Ngươi yêu y cái gì?” Gia Cát Dật vẫn chưa từ bỏ ý định, một hai phải hỏi rõ nguyên nhân.
Vừa hỏi câu này, Châu Kiều tức khắc liền mờ mịt, rất kỳ quái mà nhìn hắn, không biết hắn hỏi cái này đến tột cùng có tác dụng gì? Vừa muốn mở miệng muốn nói điều khó hiểu trong lòng mình, thì gặp phải cơn buồn nôn, khiến nàng che miệng nôn ra…..
Đây chỉ là cơn nôn khan, lập tức khiến Gia Cát Dật không kịp trở tay, trước nay hắn chưa gặp qua loại tình huống này, liền không chút suy nghĩ đưa khăn tay cho nàng.
Rất rõ ràng, lần này đổi thành hắn mờ mịt.
Nàng nhận lấy khăn tay, mặc kệ khóe miệng có hay không, vẫn theo thói quen muốn lau lau miệng, sau đó lại lơ đãng nhìn, thế nhưng lại thấy rõ một chữ ‘Nguyệt’ thêu rõ ràng trên khăn tay trắng nõn kia! Nháy mắt dừng lại!
Mà lúc này, Gia Cát Dật quan tâm hỏi: “Là do ăn đồ ăn hỏng sao?” Cũng ở thời khác đó, Gia Cát Dật đột nhiên nhớ đến, khăn tay này đã sớm bị hắn đổi thành khăn tay mà Nam Phác Nguyệt băng bó vết thương cho hắn khi ở thành Lạc Dương, phát hiện sắc mặt nàng không đúng, Gia Cát Dật có chút xấu hổ lấy lại khăn tay từ trong tay nàng, không quên che giấu nói, “Ha ha, xem trí nhớ của ta này, lần trước cùng Lăng An Vương bàn công sự, y đánh rơi ở chỗ ta, vốn định trả lại cho y, nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội.”
Cũng không biết nàng có tin hay không, dù sao điều mình nên nói cũng nói rồi, nếu là bởi vậy mà khiến nàng canh cánh trong lòng, vậy cũng không có cách nào khác, có trách chỉ trách hắn quá bất cẩn, hay nói cách khác, có trách thì trách hắn quá si tình.