Chương 74: Ái Muội

Nàng cứ như vậy hạ quyết tâm, lặng lẽ lau nước mắt nơi khóe mắt, đưa tay lên che miệng, làm bộ đáng thương ngẩng đầu nói: “Vương gia, ngực Tiểu Kiều đột nhiên có chút không được thoải mái.” Vừa nói vừa kéo tay y sờ soạng lên ngực mình.

Tay vừa chạm đến nơi mềm mại kia, Nam Phác Nguyệt nháy mắt đỏ mặt, rút tay ngược trở về, có chút nghi hoặc nhìn nàng, quan tâm hỏi: “Sao đột nhiên lại không thoải mái chứ?”

Nàng dựa vào lòng ngực y, nhẹ nhàng lắc đầu, tiếp tục ôm ngực nói: “Hãy còn không biết, có lẽ, có lẽ là do mấy ngày nay nhớ Vương gia quá mức.” Vừa nói lại ôm chặt y thêm một chút.

……

Ngay khi Nam Phác Nguyệt hoàn toàn đóng băng chết lặng, ngoài cửa lúc này truyền đến một thanh âm nam tử nói chuyện.

“Tiểu thư, Châu tướng quân cho mời ngài qua một chuyến.”

Thì ra là hạ nhân chạy đến thông báo.

Phụ thân? Châu Kiều sửng sốt! Phụ thân bình thường rất ít khi tìm mình, dường như nếu không có chuyện quan trọng sẽ không sai người đến gọi, hơn nữa, sao lại chọn ngay lúc này? Đây không là khiến nàng kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?

Trong lòng nàng căng thẳng, ôm lấy ngực chậm rãi ngẩng đầu, không quên biểu hiện chút khó chịu hưởng ra ngoài cửa hỏi: “Ngươi có biết phụ thân gọi ta là vì chuyện gì không?”

Nếu không phải việc quan trọng, nàng hạ quyết tâm báo bệnh nhẹ nên không tiện đi.

“Đây……” Người ở ngoài cửa ngữ khí có chút do dự, sau một lát do dự rốt cuộc nghe hắn bất tiện lộ ra nói, “Hồi tiểu thư, Châu tướng quân sắp không được rồi…..”

Hai người đồng thời ngẩn ra!



Sau đó Châu Kiều cũng không màng đến việc diễn kịch, liền chạy ra ngoài cửa, nàng nhất định phải hỏi đến tột cùng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, một người đang khỏe mạnh như vậy, hôm qua còn khỏe, sao có thể nói không được liền không được chứ?

Nàng vội vàng mở cửa phòng, đang nghĩ tới việc tìm gã sai vặt hỏi chuyện, lại không ngờ bên ngoài không một bóng người, nàng tức thời có chút kinh ngạc! Bất quá chỉ tốn thời gian chân trước chân sau, người sao nói không thấy liền không thấy chứ? Cho dù có chạy cũng không có khả năng chạy ra khỏi sân này nhanh như vậy a?

Nàng nhanh chóng nhìn bốn phía xung quanh một lần, vẫn không nhìn thấy một bóng người, sau đó liền thử gọi một tiếng, vẫn không có người đáp lại như cũ, có chút quỷ dị, cũng có chút tràn ngập hương vị của trò đùa dai.

Nàng không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, thầm nghĩ: Người đâu? Như thế nào trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi? Chẳng lẽ vừa nãy nghe được đều là ảo giác? Chính là …..lại không quá thích hợp a, rõ ràng vừa rồi nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài cửa a, hay là vì gần đây lo âu căng thẳng mà sinh ra ảo giác sao?.....

Nghi hoặc, bất an, sợ hãi, nháy mắt vây quanh nàng, ngay sau đó ….

Không đúng! Vương gia hẳn cũng nghe thấy!

Sau khi nảy ra suy nghĩ này, nàng liền lập tức quay vào phòng.

Nói chậm không chậm, nói nhanh không nhanh, hai chân vừa bước vào cửa phòng, phía sau liền đột nhiên xuất hiện một người, sau đó người này lấy tốc độ phi thường nhanh mà điểm vào hai bên sườn nàng, sau đó một ngón tay đẩy đẩy đóng nhẹ cửa phòng, chỉ nghe một tiếng kẽo két, cửa đã đóng lại.

Sau khi kinh lăng qua đi, Tiểu Kiều giương mắt nhìn người đến.

Người mới đến cơ hồ lúc này cũng không chút nào che giấu mà nhìn nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, nàng cả kinh! Chỉ thấy người này diện mạo thanh tú một cách đáng kinh ngạc, ngoại bào màu đỏ đặc biệt bắt mắt, nếu không thấy vấn quan màu tím cùng kết hầu ngay cổ, nàng thực sẽ nghĩ người này là nữ nhi.

Bất quá, điều này không quan trọng, quan trọng là ….. đối với người này sinh ra cảm quen thuộc, tổng cảm thấy đã từng gặp qua ở đâu đó.



Đại não trăm tư ngàn chuyển, ánh mắt đột nhiên sáng lên!

“Nhìn đủ rồi sao?” Lâm Khuynh Trần chậm rãi phun ra một câu.

Vốn có chút nhớ thân thể nàng mới đến đây một chuyến, lại không ngờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không thể nghi ngờ, đây phỏng chừng là cảnh tượng mà hắn ghét nhất trong đời!

Châu Kiều vừa định nói “Là ngươi?!” Nhưng lời vừa đến bên miệng, trong cổ họng lại không phát ra một chút thanh âm, không cần nghĩ cũng biết là bị điểm huyệt, nàng nhìn hắn với vẻ kinh tởm.

Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, nàng sớm đã đem hắn trên dưới lăng trì một ngàn đao, một vạn đao.

“Nàng không cần nhìn ta như vậy, ta sẽ thẹn thùng đó.” Hắn dán lên tai nàng, thảnh thơi nói, nghĩ đến cảnh tượng hai người ái muội như vậy, hắn liền không thoải mái, không cao hứng.

Nhưng vì cái gì không thoái mái chứ? Là vì Nam Phác Nguyệt sao? Nhưng suy nghĩ một chút, cảm giác không mãnh liệt như vậy.

Đó là vì Châu Kiều rồi, nhưng nàng chỉ là công cụ làm ấm giường, nó nằm ngoài sự quan tâm cùng quan tâm của hắn ngay từ đầu, mặc dù lần đầu chiếm hữu, hắn bất quá là xuất phát từ nguyên nhân muốn chơi chơi tòa núi tuyết kia.

Cuối cùng tìm thấy nguyên nhân bị đè nén, vì thế, đành phải tính toán đem không vui phát tiết lên người Châu Kiều một lần nữa.

Cứ như vậy, dưới tình thế nàng không hề chuẩn bị trước, bị hắn đè lên tường.

Mà Châu Kiều vừa bị hành động như vậy, liền theo bản năng nhìn về phía bàn cách vài bước, trên bàn đồ ăn bày biện chỉnh chỉnh tề tề, chỉ là, Nam Phác Nguyệt không biết đi nơi nào, trong lòng nàng tràn ngập lo lắng: Sẽ không ….. sẽ không bị hắn gϊếŧ rồi chứ?

Nghĩ như vậy, ánh mắt nàng mang đầy lo lắng cùng bất an.?...?