Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tướng Gia Muốn Xoát Tồn Tại Cảm

Chương 73: Gậy Ông Đập Lưng Ông

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một người thì bị hồ ly ăn, một người thì trốn không thoát miệng bò cạp, rõ ràng hai người sắp trở thành phu thê, trời xui đất khiến lần lượt bị xâm phạm.

Nhưng chưa tới phút cuối chưa thôi, Châu Kiều sau khi kế hoạch tối hôm qua không thực hiện được mà bất đắc dĩ phải hồi phủ, trong lòng không quên bước tiếp theo nên đi như thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định thực hiện kế hoạch gậy ông đập lưng ông.

Lần này hạ quyết tâm mời Nam Phác Nguyệt đến, lần này cũng không thực hiện thủ đoạn cao cấp gì, Châu Kiều nghĩ thầm bất quá chỉ cùng y nói vài việc nhà, sau đó, đó chính làn tiện thể câu dẫn một chút, có thành công hay không lại là vấn đề khác, tuy nói như vậy, nhưng trong tiềm thức, nàng vẫn muốn thành công, bởi vì sau khi bỏ lỡ lần trước, không thể lại sử dụng kế dụ dỗ lần nữa, chỉ sợ thật sự không còn cơ hội, người không phải cỏ cây, sao có thể lặp đi lặp lại mắc mưu nhiều lần.

Ngoài ra, Nam Phác Nguyệt không chỉ có bên ngoài là con cừu dịu dàng an tĩnh, mà nội tâm y còn là một con sói lãnh khốc vô tình, một khi kế hoạch bại lộ, nếu không có ngoài ý muốn, chắc chắn sẽ bị ăn đến không để lại xương cốt, mà điểm này, Châu Kiều cũng có chút hiểu biết.

Khi Nam Phác Nguyệt nhận được bẩm báo từ gã sai vặt, lúc đầu có chút kinh ngạc, không phải mới gặp mặt tối qua sao, hơn nữa còn uống rượu? Sao nhanh như vậy lại muốn hẹn gặp? Dường như có chút quá nhiệt tình, lại nói Tiểu Kiều, cũng không biết nàng tối qua trở về khi nào.

Y bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, nhưng chung quy vẫn đi.

Mai Uyển rất quạnh quẽ, ngoại trừ không chi tiêu cho danh tác, những thứ khác đều có phần giống Vạn Hoa Các, đó chính là sạch sẽ như nhau, an tĩnh như nhau, không biết là nàng cũng giống bản thân y không thích hạ nhận lúc ấn lúc hiện ở trước mặt mà toàn bộ đều cho lui đi, hay là chỉ để phù hợp với sở thích của y mà làm như vậy, bất quá, cho dù xuất phát từ nguyên nhân nào, tóm lại rất phù hợp với tâm cảnh của chính mình.

Không sai người đi trước bẩm báo, Nam Phác Nguyệt chỉ phân phó người hầu chờ ở ngoại viện, một mình đi đến trước cửa chính thất, gõ cửa gọi: “Tiểu Kiều có ở đây không?”

Chỉ sau một lát, cửa được mở ra, một gương mặt xinh đẹp phản chiếu trong đôi mắt y, gương mặt Tiểu Kiểu mang theo ngượng ngùng sau đó cúi đầu, giọng nói oanh oanh vang lên: “Vương gia ~ mời vào.”

Y đạm đạm cười, đi vào chính đường.



Trong chính đường, trên án đã dọn sẵn đồ ăn, không cần nghĩ cũng biết đã chuẩn bị trước.

Quay đầu lại: “Tiểu Kiều thật là tri kỷ, sao biết bổn vương còn chưa dùng cơm? Có điều là thật sự có chút đói bụng.” Nói xong cũng không quá khách khí, liền tiến lên vài bước ngồi xếp bằng nhập tòa.

Tiểu Kiều cũng đi theo ngồi quỳ bên người y, biết y có thói quen ở sạch, vì thế đã sớm chuẩn bị cho y một bộ chén đũa bạc mới tinh, lấy cơm gắp rau, cẩn thận phục vụ, trên mặt tri thư đạt lý, xảo tiếu xinh đẹp, nhưng trong lòng thì hối hận đến xanh ruột, vốn tưởng rằng y sẽ không dùng bữa, nên những thứ này chẳng qua chỉ bày ra cho y thấy, nếu biết trước y còn chưa ăn cơm xong mà chịu đến đây dùng cơm, thì sớm hạ chút vật liệu rồi, kế hoạch không theo kịp biến hóa, ai có thể đoán được trước chứ? Nếu trách thì chỉ trách bản thân suy nghĩ quá đơn thuần.

Đối với những suy nghĩ này của nàng, Nam Phác Nguyệt đương nhiên không đoán được, dù sao hai người cũng có mấy năm giao tình, hơn nữa sắp trở thành người một nhà, nghĩ như thế nào cũng không thể tưởng tượng được nàng sẽ tính kế mình.

Khi đã ăn no đến bảy phần, y đặt đũa lên án, ngồi nghiêm chỉnh quay đầu về phía gia nhân đang ngồi bên mình, đây là thê tử mà không lâu nữa y sẽ nắm tay cả đời, nàng ôn nhu hào phóng, thông tuệ hiểu chuyện, là mối lương duyện mà y chọn, nghĩ đến đã đính hôn lâu như vậy, mà đến tay nàng bản thân cũng chưa chạm qua, vì thế chợt cảm thấy có chút bất cận nhân tình, đúng vậy, sớm muộn đến người cũng là của mình, y còn có gì mà cố kỵ, vì thế áp xuống phản cảm không gần gũi người xa lạ trong lòng, thử nâng đôi tay nàng đặt trong đôi bàn tay ấm áp trắng nõn của y, ngước mắt nói: “Bổn vương không thích một phu đa thê, sau này chỉ cần một mình Tiểu kiều là đủ rồi.”

Mà thời điểm Nam Phác Nguyệt cầm tay nàng, Châu Kiều đã sớm kinh lăng, không hề chuẩn bị trước tâm lý, không nghĩ đến Nam Phác Nguyệt sẽ có loại hành động này, nhưng mà, y nên làm cũng làm rồi, nên nói cũng nói rồi, một người ngày thường lạnh lùng mà có thể làm đến bước này, có thể nói là đủ để lay động tâm của tất cả thiếu nữ thiếu phụ.

Giống như các nữ tử khác trên thế gian, Châu Kiều bị sự nhu tình, nhẹ nhàng như vậy của y chinh phục, nàng bỏ thẹn thùng qua một bên đầu, sắc mặt vui vẻ có, hạnh phúc có, nhưng khi hạnh phúc qua đi, lại rất nhạnh có chút chua xót khó phát giác.

Nam Phác Nguyệt ngoại trừ ở trước mặt muội muội nói những lời buồn nôn này, nên sau khi nói xong bỗng cảm thấy có chút xấu hổ, y chẳng qua vừa mới thổ lộ những suy nghĩ trong lòng, lại không ngờ khiến cho không có chút quái dị như vậy, vì thế còn mất tự nhiên mà buông tay nàng ra.

Trên tay vừa hơi buông lỏng, trong lòng Châu Kiều liền hoảng hốt, cơ hồ không đợi bất cứ suy xét gì mà vùi đầu vào lòng y, mà đôi tay cũng cầm lòng không đậu đồng thời ôm trên vòng eo y, lời mang ý vị khiến người thương tiếc nói: “Vương gia ~ Tiểu Kiều có tài có đức gì …..” Nghĩ đến y hứa hẹn chỉ cưới một mình nàng, bản thận đã định trước có lỗi với y, vì thế xoang mũi chua xót, nước mắt liền theo khóe mắt rơi xuống, nàng thật sự quá đau lòng, không đành lòng lừa gạt y, nàng lúc này rất muốn nói ra sự thật nàng không còn trong sạch, cho dù y có nhìn mình như thế nào, cũng không sợ cả đời không thể xuất giá, nàng cũng không muốn lừa gạt y.

Bị nàng ôm như vậy, tư thế kề sát, Nam Phác Nguyệt nhịn không được mà hơi hơi cau mày, tay để giữa không trung, không biết an ủi như thế nào, cuối cùng đặt tay trên lưng nàng, giải thích: “Tiểu Kiều không cần vì thế mà lộ vẻ xúc động, đây là tâm ý của bổn vương, bổn vương không thích nhiều người, nên chỉ cưới một thê.”



Y kỳ thật còn muốn nói: Trừ tình yêu, bổn vương cái gì cũng có thể cho ngươi…..

Loại lời nói như vậy, đến cuối cùng cũng không thể nói ra, bởi vì nói ra chỉ khiến nàng thương tâm mà thôi chính là kết quả không thể nghi ngờ.

Cho dù y xuất phát từ động cơ gì, trong lòng Châu Kiều đều hổ thẹn, lúc này, trước sau không ngừng có thanh âm thúc giục nàng: Nói ra đi, nói ra liền hoàn toàn được giải thoát.

Thật không? Thật sự được giải thoát? Còn có một thanh âm tà ác không ngừng nhắc nhở mình: Nói ra, ngưới có thể cái gì cũng không còn, người nhà của ngươi sẽ vứt bỏ ngươi, bằng hữu ngươi sẽ khinh thường ngươi, người ngươi yêu sẽ càng không do dự mà vứt bỏ ngươi, từ đây về sau, cả đời ngươi sẽ sống trong cô độc suốt quãng đời còn lại …..

Chính là……

Nếu không nói, chẳng lẽ ngươi muốn cả đời sống tạm trong áy náy? Đây là kết quả mà ngươi muốn nhìn thấy sao? Ngươi nhẫn tâm lừa gạt y cả đời sao? Khiến người thương đội nón xanh vì mình, lương tâm bản thân thật sự bị chó ăn rồi sao?

………

Đầu óc một mảnh hỗn loạn, nàng vẫn luôn muốn nói lại thôi.

Giãy giụa trong vực sâu tội ác nửa ngày, nàng chung quy vẫn đưa ra quyết định: Tiếp tục che giấu!

Mặc kệ có thể giấu đến khi nào, không sợ sẽ có một ngầy bị vạch trần, nàng phải nỗ lực tranh thủ một lần! Vì bản thân cũng được, hay là…. vì tiểu sinh mệnh trong bụng cũng thế, dù nàng không yêu đứa nhỏ này, nhưng tóm lại cũng là thịt trên người mình, hơn nữa hết thảy mọi tội lỗi không phải do nó, có hận thì hận tên ma quỷ hủy hoại sự trong sạch của nàng, nam nhân ăn thịt người không nhả xương kia.
« Chương TrướcChương Tiếp »