Chương 72: Muốn Không Tiết Tháo

Quay ngược lại hình ảnh, thời điểm Châu Kiều rót chung rượu đầu tiên cho Nam Phác Nguyệt, mí hắn liền nhảy dựng, dung nhan tuấn mỹ người đầy cao quý khí chất kia hiện ra trươc mắt mình, từ khắc ấy, cho dù vùng vẫy không mất, thật không nghĩ đến nghẹn đến nội thương, vì thế liền tìm đến đây, nhưng khi hắn đang bồi hồi ở ngoài cửa, đúng lúc nghe thấy bên trong còn có người khác, trong lòng cả kinh! Vội vàng chọc thủng cửa sổ giấy muốn tìm hiểu đến tột cùng, do góc nhìn, chỉ thấy hai người liếc mắt đưa tình, thân tình đối diện, tốt đến chọc người ghen ghét.

Sinh ra một trân ghen tuông, thẳng cấp khiến hắn nghiến răng nghiến lợi!

Trách không được mí mắt hắn vừa rồi luôn nhảy, trong lòng vẫn luôn không yên, thì ra nơi này thực sự có miêu nị.

Không biết phải phí sức lực lớn bao nhiêu mới không chế ý niệm gϊếŧ người của hắn, Gia Cát Dật kìm chế sự không hài và tiếp tục xem bọn họ muốn phát triển đến đâu, ôm tâm thái khi không đến vạn bất đắc dĩ quyết không xuất hiện, vì thế hắn tiếp tục quan sát.

Sau đó lại nhìn thấy Châu Kiều ân cần chuốc rượu y, Nam Phác Nguyệt uyển chuyển cự tuyệt, cuối cùng y say quá muốn đứng dậy rời đi, không ngờ xuất hiện tình huống bất ngờ, mắt thấy y say rượu sắp ngã xuống đất, hắn hoảng hốt, không chút suy nghĩ liền phá cửa sổ nhảy vào….

Tiền căn hậu quả là như thế, chẳng qua kết quả có chút ngoài ý muốn, có chút ấm áp.

Quay đầu lúc này, thấy người trên giường mi hơi khép, hô hấp có chút trầm trọng, hắn cầm lòng không đậu mà duỗi tay vuốt thẳng mày y, sau đó dần dần di chuyển ngón tay thon dài của mình, bắt đầu phác họa mặt mày xinh đẹp của y, cánh môi hơi mỏng, khuôn mặt hoàn mỹ ….. Nhưng dù vậy vẫn không giải được nỗi nhớ nhung cùng nội tâm khát khao của hắn, cuối cùng cũng không thỏa mãn, hắn dứt khoát trút bỏ một thân áo ngoài tím đậm màu, mặc trung y chui vào trong ổ chăn.

Mới vừa rồi còn tức giận vì sự xuất hiện của tình địch, hiện tại nhìn thấy ngọc thể của người trong lòng, lập tức biến thành vẻ mặt hồ ly tươi cười.

Chống người dậy, hơi thở dây dưa cùng y, nhìn dung nhan tuấn mỹ xuất trần của y, khuôn mặt đỏ thẩm, liền nhìn đến ngây ngốc…..

Không nghĩ đến hầu trung Nam Phác Nguyệt thỉnh thoảng còn phát ra những những âm thành thật nhỏ, rốt cuộc sau đó nhận thấy được có chút không đúng, vì thế nghiêng đầu lắng tai nghe…..

Vừa nghe không cảm thấy gấp rút, nhưng Gia Cát Dật vì cớ gì lại muốn nuốt nước miếng chứ?

Chỉ nghe thấy âm thanh kia mềm mại vô lực, từ tính lại trầm thấp, đứt quãng, cực kỳ giống …..



Gia Cát Dật lúc này đôi mắt mở to lăng đại, trong nháy mắt liền hiểu.

Thanh âm mê hoặc đến như thế, khiến hắn mê hoặc đến không nhấc nổi người, thẳng đến khi nghe đến không nhịn được dưới thân nổi lên phản ứng, mới giật mình một cái ngẩng đầu lên.

Đôi mắt hẹp dài mờ mịt chớp chớp, sau đó liền nâng một bàn tay sờ soạng xuống phía dưới…..

Quả nhiên!

Quả nhiên bị hắn đoán trúng!

Không phải có mộng xuân đâu chứ? Hắn nghe âm thanh phỏng đoán, bỗng nhiên lại lắc lắc đầu, ngẫm không có khả năng, Nam Phác Nguyệt giữ mình rất trong sạch, như thế nào lại mơ thấy loại chuyện bẩn thỉu này? Tư tưởng không hợp với tính cách thanh lãnh cáo quý, thói ở sạch phong nhã của y a.

Ý thức được sự tình không đơn giản như vậy, đầu óc hắn vừa chuyển, sau đó ngay lập tức dường như nghĩ tới cái gì, vì thế xoay người một cái nhẹ nhàng xuống giường.

Đi đến bên án, bưng lên chung rượu đầy còn chút ấm ấm, nhẹ nhàng lắc lắc, cuối cùng vẫn ngửa đầu lên uống sạch.

Rượu nhìn bên ngoài xác thực chỉ là rượu bình thường, uống xong còn có thanh hương trong miệng, hiển nhiên là rượu ngon, nhưng lại là rượu ngon, hắn tuyệt sẽ không lo lắng mình say đến nằm bất tỉnh, hắn lo lắng chính là …. Rượu này còn có chứa thành phần khác không sạch sẽ, tỷ như, xuân dược……

Nhưng mặc kệ có hay không, đêm nay hắn nhất định phải ăn y.

Cười tà tà, thổi tắt đèn dầu, nương theo ánh trăng nhàn nhạt, xoay người một cái lên giường.



Trước mắt, bên cạnh không người, mỹ nhân trong ngực, sao lỡ bỏ qua một khắc đêm đẹp, rất nhanh sau đó người dưới thân bắt đầu phát ra những âm thanh khiến người say mê, nghe âm thanh, hiển nhiên thập phần hưởng thụ.

Thời gian trôi qua nửa chén trà nhỏ, Gia Cát Dật có chút miệng khô lưỡi khô, du͙© vọиɠ phát tác, xem ra bản thân nghiệm chứng là đúng, rượu bị hạ dược.

Hắn không khỏi âm thầm xuất một thân mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa để nàng thực hiện được, nếu tối nay bản thân không đến, chỉ sợ đến lúc đó nhân gia gạo nấu thành cơm, chính mình thật muốn khóc không ra nước mắt, ngẫm lại cảm thấy nghĩ mà sợ.

Bất quá, may mắn chính là bản thân kịp thời chạy đến, nếu không….. thật khó có thể tưởng tượng được. Độc nhất tâm phụ nhân, hắn hôm nay xem như được nhận thức, dám lừa nam nhân hắn âu yếm ăn loại đồ vật này, ngẫm lại thật khiến hắn cảm thấy tức giận!

Gia Cát Dật hoàn toàn xem nhẹ việc bọn họ một tháng sau liền trở thành phu thê, hiển nhiên không xem bản thân là người ngoài.

Tình thế càng thêm không lạc quan, quan trọng là lập tức cứu y, không có bất luận do dự gì, Gia Cát Dật cởi đai lưng, thẳng đến mục tiêu mà đi…..

Khi ánh mặt trời sáng sớm đầu tiên xuyên qua song cửa phản chiếu vào, phủ lên một mảnh hạnh phúc ấm áp, hai người giờ phút này đang ngủ chung ổ chăn, người nào đó tỉnh lại, chuyện đầu tiên chính là hôn trộm đôi môi phấn nộn của y.

Không biết do tác dụng của dư dược hay thân thể quấy phá, hai người hôn đến gắn bó, rốt cuộc không thỏa mãn được động tác trước mắt, Nam Phác Nguyệt say mê chỉ biết rên rầm rì, trời biết chính hắn đang làm những gì.

Gia Cát Dật yêu y đến muốn ngừng mà không được, vì thế không nói hai lời, hắn lại một lần nữa áp y xuống …..

Đêm nay, hai người vẫn luôn triền miên đến canh ba.

Trước khi đi, Gia Cát Dật còn lưu luyến lại muốn thêm một lần nữa.

Mà nhìn lại bên này, đợi đến khi Nam Phác Nguyệt tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau, khi đứng dậy, thân hình ngoài ý muốn mệt mỏi trầm trọng, đầu y còn có chút choáng nặng nề, nhớ lại hết thảy mọi việc phát sinh đêm qua, chỉ biết mình cùng Tiểu Kiều ở bên nhau, hơn nữa uống một chung rượu liền say, sau đó cái gì cũng không nhớ rõ.