Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tướng Gia Muốn Xoát Tồn Tại Cảm

Chương 71: Tình Địch Gặp Mặt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đây hiển nhiên không phải một phản ứng bình thường mà nam tử nên có, không nói đến trong rượu bị hạ dược, không nói đến y không có một chút tửu lượng, đối mặt với một bên kiều nương hoa mỹ như vậy, mà có thể ngồi như vậy mà vẫn không loạn trong lòng, thật khiến người kinh ngạc.

Mà hiện tại, theo phát triến bình thường mà nói, y nên say trước, sau đó dược phát huy tác dụng, tiếp theo tình đến khó không chế mà muốn nàng, nhưng thực tế lại không như thế, chỉ thấy y đỡ trán nhắm mắt, giống như có chút khó chịu, khiến người không dám tiếp cận quấy rầy.

Xem ra thì thuốc vẫn chưa có tác dụng, Châu Kiều phỏng đoán trong lòng nghĩ, bất quá cái nàng có chỉ là kiên nhẫn, nàng chú định đêm nay sẽ không đi, vì thế tâm tư vừa chuyển, lại rót cho y đầy một chung, đưa đến miệng y, tươi cười ngọt ngào nói: “Nào, Vương gia, cũng uống cạn chung này đi, uống xong Tiểu Kiều đỡ ngài lên giường nghỉ ngơi.”

Nam Phác Nguyệt trong lòng tuy cảm thấy nàng hôm nay có chút khác thường, nhưng vẫn không đoán được trong hồ lô nàng đến tột cùng bán thuốc gì.

Chỉ mong bản thân nghĩ nhiều, y thầm nghĩ, nhìn chung rượu trước mặt này, đầu đã bắt đầu nổi lên một trận choáng váng, mắt cũng dần dần trở nên không rõ ràng, rất nhanh sau đó chung rượu liền biến thành hai chung, nặng nề lắc lắc đầu, vẫn không ngừng choáng váng như cũ, xem ra thật sự say rồi. Y cau mày, sau cười thất thanh, nhắm mắt lại, một tay đỡ trán, một tay phất chung rượu nói: “Bổn vương đã nói không uống được rượu, lúc này đã say, xem ra bổn vương phải cô phụ ý tốt của Tiểu Kiều.”

Thấy y thực sự say, trong lòng Tiểu Kiều vui vẻ thoải mái, vội vàng đứng lên làm bộ muốn đỡ y dậy nói: “Vương gia, Tiểu Kiều đỡ ngài đi nghỉ ngơi.” Nói xon liền ôm chầm lấy eo y, đỡ y đứng dậy.

Trong một khoảng khắc nháy mắt, nhân một tia thanh tỉnh cuối cùng, một cổ mâu thuẫn mãnh liệt hội tụ trong lòng Nam Phác Nguyệt, thời điểm nàng còn chưa đυ.ng vào eo y, Nam Phác Nguyệt ngay lập tức ngăn cản hành động của nàng, hoảng loạn đứng lên nói: “Không cần, bổn vương có thể tự đi được.” Nói xong liền xoay người lảo đảo lắc lư đi ra ngoài, sau đó còn chưa đi được hai bước, cả người choáng váng, chân không vững, mắt thấy sắp ngã xuống đất.

Nàng bị dọa cả kinh, thể trọng một nam nhân, một nữ tử nhất định không thể đỡ được.

Nhưng thời gian không cho nàng suy nghĩ nhiều, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, cơ hồ thời khắc y sắp ngã, Châu Kiều chung quy vẫn xuất phát từ bản năng, phản ứng đầu tiên nhanh bước đến đỡ y.

…..

Hình ảnh như dừng lại, thật lâu sau cũng không nghe được âm thanh ngã xuống đất như dự đoán, vậy nàng có thể đỡ được y?

Thời gian đảo ngược lại khắc nàng muốn ra tay đỡ y kia, lúc này không biết một thân ảnh cao lớn không biết từ chỗ nào nhảy ra, không kịp kinh hách, chỉ thấy hắn nhanh như một cơn gió xuyên qua bên người nàng, cuối cũng giành lấy đỡ vững thân thể sắp ngã xuống đất kia.

Đối với một nữ tử mà nói, nàng tính ra không chậm, nhưng không thể so sánh với khinh công của một nam nhân, nàng chú định chậm hơn một nhịp.

Châu Kiều mất hết nửa ngày khôi phục tinh thần từ trong kinh lăng, lúc này …..



“Gia Cát đại nhân?!” Kinh hồn vẫn chưa qua nên bất ngờ phun ra một câu như vậy.

Chỉ thấy hắn ngũ quan rõ ràng, mày kiếm trượng mục, một đầu tóc đen tản xuống hai bên sườn vai cùng sau lưng, rõ ràng là bộ dạng chuẩn bị đi ngủ lại chạy ra đây, tư thế hắn lúc này ngồi xổm, một tay chống trên mặt đất, một tay ôm Nam Phác Nguyệt, khiến người khác nhìn thấy đều cảm thấy hắn tiêu sái tuấn dật!

“Đại nhân đến đây khi nào?” Nàng trong lòng đã nghi hoặc lại lo lắng, nghi hoặc chính là tối khuya như vậy hắn còn xuất hiện ở nơi này? Dù là vì công sự, nhưng sao đầu tóc lại là loại phát tán nhứ thế này? Lại nói là lo lắng, cũng không biết ý đồ của bản thân có bị đoán biết được không, hiển nhiên, tỷ lệ đoán được không lớn, dù chỉ số thông minh của hắn có cao, là người thông minh, nhưng rốt cuộc cũng không phải là con giun trong bụng mình, vì thế rất nhanh loại bỏ điểm băn khoăn này, nhưng mà, điểm lo lắng thứ hai lại có, nếu như hắn vẫn mãi không chịu đi, thì bản thân sắp đắc thủ thành công chẳng phải thất bại trong gang tấc?

Gia Cát Dật thu lại thần sắc, tình địch gặp nhau, lại còn tối khuya, cũng không biết nàng muộn như vậy còn muốn làm chút gì? Mặc kệ là đánh chủ ý gì, tóm lại trong lòng hắn rất khó chịu, như thế, lúc này nào có thể có ánh mắt tốt, vì thế tạm thời không chú ý tới nàng, liền đứng lên, ôm Nam Phác Nguyệt đã say khước lên giường, còn không quên đắp chăn đàng hoàng, sau khi liếc mắt tinh tế đánh giá một cái, hắn mới xoay người, thong dong đi đến chỗ Châu Kiều.

Đi đến trước mặt nàng, mở miệng ngữ khí không có chút cao hứng chất vấn nói: “Châu tiểu thư đã trễ như thế này tới đây làm gì?”

Cũng như mỗi lần gặp mặt từ hơn một tháng trở lại đây, thái độ vẫn không quá thân thiện như cũ, nàng cũng không nghĩ ra rốt cuộc đã đắc tội với hắn chỗ nào, dứt khoát liền không nghĩ đến những cái này, sau khi liếc mắt nhìn rượu cùng hộp đồ ăn trên án, liền quay đầu mỉm cười trả lời: “Rượu bách hoa hôm nay khai phong, vì thế đơn độc tới đây đưa một chút cho Vương gia nếm thử.” Sau đó làm bộ dáng vô tội chậm rãi nói, “Ai ~ nào biết Vương gia một chén liền say ngất, đều do Tiểu Kiều sơ sẩy đại ý, may mắn đại nhân người đến kịp thời, nếu không …..” Nói tới đây, nàng bày ra bộ dạng nhu nhược đáng thương, như là đang tự mình khiển trách.

Lời nói khẩn thiết, nước mắt lã chã, một nữ tử vũ mị động lòng người như vậy, đổi lại bất luận là ai, chắc chắn cũng bị mị lực cảu nàng thần phục, không đành lòng nói ra những lời tàn nhẫn.

Chính là, Gia Cát Dật không như vậy, chỉ thấy hắn mặt mày nhàn nhạt thoáng nhìn, sắc mặt không gợn sóng nói: “Đêm đã khuya, một cô nương chưa xuất giá, ở bên ngoài quá lâu không tốt, đối với thanh danh không tốt như vậy, cho nên Châu tiểu thư vẫn là nên trở về đi, nơi này có ta ở đây, Lăng An Vương nhất định không xảy ra chuyện gì.”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, rất giống phong cách của hắn, có bài bản hẳn hoi, trực tiếp nói rõ, không quanh co lòng vòng, cho nàng không kịp trở tay.

“Đây…..” Mắt thấy bản thân không tìm được lý do lưu lại, không khỏi khiến nàng lo lắng suông, nghĩ đến sau hôm nay không có cơ hội bắt được y ăn hết, nàng liền mạc danh sợ hãi, run sợ!

“Châu tiểu thư?” Thấy nàng không nói chuyện, chỉ gắt gao nắm chặt khăn tay trong người, bộ dạng nóng vội lo lắng, Gia Cát Dật không nhịn được gọi nàng, “Ngươi cứ việc về đi, nơi này hết thảy có ta, không cần phải quan tâm, hay là …..không tín nhiệm đại nhân ta sao?”

Lời đã nói đến phân thượng này, nếu bức thiết ở lại chỉ sợ khiến người hoài nghi, không còn cách nào khác, ai khiến nàng gặp phải nhân vật như hắn, không cần phải nhiều lời nữa, hơn nữa chỉ sợ nói thêm một câu, chỉ sợ khiến người cảm thấy nàng không rụt rè tự trọng, vì thế đành phải mất mát chậm rãi gật đầu, bước chân nặng nề một đường trở về……

Người vừa đi, Gia Cát Dật rốt cuộc không chịu nổi tịch liêu cùng trống trải trong lòng xoay người đi vào bên mép giường.

Kỳ thật hắn bất quá vừa mới đến một lúc mà thôi, đêm nay đến đây, bất quá là vì nỗi nghi vẫn trong lòng từ mấy ngày trước mà đến, vốn đã muốn lên giường đi ngủ, lăn qua lộn lại không ngủ được, tổng cảm thấy sắp có việc xảy ra, khi bất an trong lòng càng ngày càng lớn, cuối cùng bất đắc dĩ, đầu tóc buông thả cũng lười không cột thẳng lên mà chạy đến đây, hắn cũng không biết tới làm gì, có lẽ thấy y bình an không có việc gì thì tốt, có lẽ chỉ cần ở xa xa nhìn vài lần trong lòng sẽ kiên định.
« Chương TrướcChương Tiếp »