Nhưng nếu người đã tới, y vẫn không thể tùy tiện tìm cớ tống cổ như những người khác mà đuổi nàng đi đi, đây là Vương phi mà y một tháng nữa nghênh thú qua cửa a, vì thế xuất phát từ lễ phép thông thường, y hạ lệnh mời nàng vào.
Nhìn thấy Châu Kiều, y khó tránh khỏi cả kinh.
Rõ ràng nàng ấy có chuẩn bị kỹ càng mà đến, chỉ thấy nàng tô son điểm phấn, váy áo minh diễm, một nữa mái tóc đen đước vén cao như mây trôi trên thái dương, không phải cố y trang điểm thì là gì, hoàn toàn không giống hình tượng hào phóng tố nhã ngày thường, tỉ mỉ tân trang, phong tình trang phẫn, quả thực quá khác biệt với hình ảnh vốn có của nàng như hai con người.
Trong tay nàng lúc này mang theo một hộp đồ ăn, đang thẹn thùng tươi cười chạy đến y.
Hoàn toàn khác hẳn hình tượng một tháng nay của nàng a, Nam Phác Nguyệt không khỏi kinh ngạc trong lòng.
“Lăng An Vương thì ra vẫn còn chưa ngủ a, Tiểu Kiều nửa đêm đến còn tưởng rằng sẽ quấy rầy đến ngài chứ.” Châu Kiều đến gần bên, tươi cười nói với y, đây coi như là một lời chào hỏi.
Vốn cho rằng y đối với nàng có lẽ có chút tình cảm, dẫu sao trước kia cũng từng ngày đêm thương nhớ, nhưng bắt đầu từ khi nào, y không bao giờ còn có loại cảm giác tơ vương này đối với nàng chứ? Chính y cũng không biết, có lẽ khi đó tình cảm chưa thành thục, chỉ là đơn thuần thích tính cách nàng ôn nhu hào phóng, hoặc là khi ấy y vẫn còn là thiếu niên, căn bản không biết thế nào là yêu, cho rằng không chán ghét, không phản cảm thì đó chính là đối với nàng có hảo cảm, sau đó hảo cảm trong mắt y liền biến thành thích, ấu trĩ mà nói, thích ý tứ chính là yêu. Từ nhỏ y tính cách cổ quái, ai lại biết được y lại có những ý tưởng hiếm lạ chứ?
Lúc này, thấy nàng rung động lòng người như thế, trong lòng Nam Phác Nguyệt không có tim đập thình thịch như trong tưởng tượng, ngược lại trên mặt bất đắc dĩ bày ra vẻ mặt tươi cười với nàng: “Vốn sắp đi ngủ, chỉ là nghe ngươi đến, cho nên phải gặp trước rồi mới đi ngủ được.” Nói đến đây, sau đó có chút ngượng ngùng bật cười nói, “Còn có, đều sắp trở thành phu nhân của bổn vương, sao còn xưng hô với ta như vậy?”
Vừa nghe lời này, trong lòng nàng có chút khó chịu, bản thân nàng đã không còn trong sạch, nàng còn xứng sao? Nhưng lại rất nhanh đánh mất sự băn khoăn này, kế hoạch hôm nay cần phải thành công, nếu không nàng thực sự lâm vào vạn kiếp bất phục, đến lúc đó không thể nghi ngờ chờ nàng sẽ là vực sâu thống khổ, vì thế, nàng phải tiếp tục duy trì nụ cười ngọt ngào, cúi đầu có chút thẹn thùng gọi y: “Nguyệt ~”
Một tiếng ‘Nguyệt’ ôn nhu mà ngọt nị, cơ hồ khiến y lập tức nổi một thân da gà, cảm giác rất quái lạ, giống như từng nghe qua ở đâu đó. Nhưng trong trí nhớ, hiếm khi nghe được người khác gọi y như vậy, tự dưng có một chút không được tự nhiên, không khí có chút xấu hổ, y khụ một tiếng nói: “Thôi, vẫn cứ gọi ta là Vương gia đi.”
Đồng dạng cảm thấy có chút quái dị, Châu Kiều cũng không cảm thấy không vui, chỉ lễ phép gật gật đầu.
“Đúng rồi, ngươi vì sao muộn như vầy còn đến đây?” Phóng mắt nhìn lại, một tỳ nữ cũng không mang theo, muộn như vậy còn đến đây một mình, cũng không sợ hãi sao? Nỗi hồ nghi trong lòng y bắt đầu nổi lên.
Ánh mắt Châu Kiều dao động một chút, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại vẻ trấn định, nàng mở hộp đồ ăn ra, ngay sau đó ra vẻ thẹn thùng nói: “Đây là rượu bách hoa tổ truyền nhà ta bí chế, từ sớm đã nghe nói Vương gia ngươi thích hoa từ nhỏ, cho nên Châu Kiều từ rất lâu đã tự tay ủ một ít, hôm nay Khai phong, mang tới một chút tặng ngài, nếu ngài cảm thấy không tồi, ta ngày mai liền sai người mang toàn bộ rượu chuyển đến.”
Rươu bách hoa? Khuya như vậy đến đây cũng chỉ là vì đưa rượu? Có phải hay không có chút thái quá? Y thầm nghĩ, hơn nữa, bỏ cái này qua một bên tạm không nói đến, liền nói đến tâm ý nàng, nếu biết bản thân y thích hoa, nhưng vì sao lại không biết y không hưởng rượu chứ? Nam Phác Nguyệt không khỏi không nhịn được mà bật cười, ha ha, thì ra cho đến nay cũng không hiểu biết nhau như vậy, tình cảm của hai người cũng không tính là thành thục bao nhiêu đi.
Thấy y có hung nghi, Châu Kiều không nhịn được hỏi: “Vương gia không thích sao?”
Y giương mắt nhìn về phía nàng, phất tay nói: “Tiều Kiều, ngươi có điều không biết, bổn vương không bao giờ uống rượu, ý tốt của ngươi, bổn vương tâm lĩnh, còn rượu này a…. nếu không để ý, có thế để ở chỗ ta, ta có thể cất đi, xem như một phần tình ý của ngươi.”
“Đây…..” Sắc mặt nàng có chút khó xử, cái này không khó làm, bản thân hoàn toàn không biết y không uống rượu, nếu y không uống, vậy một phen khổ tâm cùng kế hoạch của bản thân đều uổng phí sao? Sau này lại muốn tìm cơ hội, chỉ sợ y sẽ nghi ngờ, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nàng lúc này tâm loạn như ma.
“Tiểu Kiều?” Thấy này cau mày, bộ dạng tâm sự nặng nề, Nam Phác Nguyệt nhịn không được quan tâm hỏi, “Ngươi làm sao vậy? Có phải hay không ….. có phải hay không vì bổn vương nói không uống rượu, cho nên không vui?”
“Không, không có, Tiểu Kiều không dám.” Nàng vội vàng xua tay nói.
Thấy vậy, y bất đắc dĩ thở dài: “Ai ~ không phải bổn vương muốn bác bỏ tình cảm của ngươi, chỉ là bổn vương thật sự không thể đυ.ng vào rượu, chạm vào một chút liền say.” Tửu lượng kém không phải y sai, y cũng muốn giống một nam tử hán ngàn ly không ngã, nhưng mà, không có biện pháp, ai bảo hắn trời sinh không có thế chất loại như vậy chứ.
Châu Kiều không phải không nguyện ý như vậy, giờ khắc này vẻ mặt nàng thất thố, thật không biết như thế nào cho xong việc, đại não ngàn tư trăm chuyển, suy cho cùng vẫn là đi dụ dỗ.
Rối rắm một lát, nàng vừa muốn mở miệng nhận mệnh nói không sao, Nam Phác Nguyệt bên này đã giành trước tiếp tục nói: “Thôi, dù sao cũng là một phen tâm ý của ngươi, bổn vương liền nhấp một ngụm nhỏ, nếu bổn vương không thắng được lực rượu, vậy đành phải đi nghỉ trước, đến lúc đó lạnh nhạt ngươi, mong rằng ngươi chớ để trong lòng.”
Nàng vừa nghe, đây là có hy vọng, trong lòng vui mừng một trận, không kịp cao hứng, trên mặt duy trì bình tĩnh trả lời: “Vương gia lo lắng nhiều rồi, vương gia đã đặt mình vào hoàn cảnh của ta mà suy nghĩ, Tiểu Kiều cảm kích còn không kịp, sao dám nhớ trong lòng?” nói còn không quên đem lửa đốt lớn hơn, “Ha ha, Vương gia cứ thoải mái uống, ở đây không có người ngoài, nếu đến lúc đó thật sự say, hết thảy có Tiểu Kiều chịu trách nhiệm cho ngài.”
Thật đúng là săn sóc tỉ mỉ, bất quá, y không có tâm tư uống đến bất tỉnh nhân sự, y thật tình đối với rượu không có hứng thú, cho dù rượu kia được nấu từ trăm hoa, đối với y mà nói cũng không là gì cả.
Hai người ngồi xuống, Nam Phác Nguyệt sai người hầu ngoài cửa đem đến một chung rượu nhỏ, Châu Kiều đổ đầy cho y, hết thảy đều tự nhiên như vậy mà không có bại lộ bất luận cái gì.
Rượu ấm, một chén đầy hương hoa, hơi cay, y không khỏi che miệng.
Châu Kiều thấy vậy, vội vàng lấy khăn từ trong lòng ngực, sau đó nhấc người cẩn thận lau cho y, không nghĩ đến y thất sự không thể uống rượu, Châu Kiều không khỏi có vài phần áy náy, nhưng nghĩ đến như vậy việc càng dễ thành công, tức khắc lại cảm thấy có chút may mắn, vì thế đôi mắt nhìn y lập tức mang theo một mảnh thâm tình, trong đó còn kèm theo một tia dụ dỗ trắng trợn, động tác mềm nhẹn chạm vào môi y, chứa đầy thẹn thùng nữ tử.
Nhưng mà đối mặt với nhu tình mật ý như vậy, người nào đó không trong nội tâm không lên nổi vọng **, lại còn cảm thấy khiến y có chút không được tự nhiên, chỉ thấy y phất tay nói: “Không ngại, chỉ là bị sặc một chút thôi.”