Chương 69: Cùng Hãm Nguy Tình

Hắn gian khổ nói hết một câu, từ ‘yêu’ gần như bị ép ra khỏi từ khẽ răng.

Đương đoạn tắc đoạn, bất đoạn tắc loạn*, nếu đã đến nông nỗi này, vậy không bằng cứ như vậy cắt đứt hoàn toàn quan hệ, nghĩ như thế, Nam Phác Nguyệt biểu tình nghiêm túc nhìn hắn nói: “Không sai, bổn vương trước nay không có sinh ra bất luận cái gì là tình yêu đối với ngươi, ngươi nghe có kỹ, ta yêu chính là Tiểu Kiều, trước kia như vậy, hiện giờ cũng như thế.”

*当断则断 đương đoạn tắc đoạn: lúc cần dừng phải dừng (khi cần quyết thì phải quyết ngay, phải quyết đoán không thể do dự);不断则乱 bất đoạn tắc loạn: không dừng sẽ loạn.

Tâm Gia Cát Dật chợt lạnh, hắn có thể nói là tương lai chưa chắc chắn phải không, ha ha, châm chọc cỡ nào, thì ra từ đầu đến đuôi đều là chính mình một bên tình nguyện, chẳng trách người khác, chỉ trách bản thân quá tự đa tình.

Thời gian như yên lặng, thế giới như không còn tiếng động, giờ khắc này, chỉ có nhịp tim hai người đang nhảy, như gió mùa thu thôi rơi lá đỏ, không tạo ra tiếng động lớn nào, lại nhuốm đầy thê lương……

Tâm như một đường ngang, Gia Cát Dật chần chờ chậm rãi nghiêng người, mắt thấy môi hắn sắp chạm vào gương mặt lạnh không cảm xúc tuyên cổ bất biến kia, kết qua như hắn đoán trước, Nam Phác Nguyệt điềm đạm, quay đầu đi.

Hơi thở ôn nhuận, ấm áp phả lên sườn mặt hoàn mỹ Nam Phác Nguyệt, khoảng cách thân thể hai người gần kề, chỉ kém một bước, hắn liền hôn lên dung mạo y, nhưng mà, hắn không tiếp tục, mà đột nhiên ngừng lại, nhìn bề ngoài như là loại hành động tùy tiện, ngay sau đó liền cười tự giễu, kéo thân mình lại, liền thay một bộ dạng cười vô cùng tiêu sái, tựa như đùa giỡn, tựa như là chuyện lạ nói: “Ha ha, Lăng An Vương thật là thú vị.” vừa nói vừa cà lơ phất phơ lùi về phía sau hai bước dựa trên lan can ngồi xuống, một chân duỗi, một chân nửa gập, tiếp tục tiêu sái nói, “Kỳ thật vi thần cũng giống như người, cảm thấy thú vị mới cùng người chơi chơi, không nghĩ đến thế mà người lại xem là thật.”

Miệng thốt ra những lời này, thiếu chút nữa chính hắn cũng tin là thật, lạc mềm buộc chặt, điểm đáo vi chỉ*, không thử sao biết, dù sao đã không như mong muốn, sao không đổi cái hình thức.

*点到为止 điểm đáo vi chỉ: đây là một thành ngữ của Trung Quốc. Có nghĩa là lúc nói chuyện sẽ chỉ nhẹ nhàng chạm đến ranh giới của chủ đề, mà không đi sâu vào đàm luận, nhưng có thế khiến đối phương sáng tỏ ý đồ là đủ.

Phải không ….. Nam Phác Nguyệt nói lẩm bẩm trong lòng, đối với loại lời nói này, nếu đổi lại là người khác nói ra, y có lẽ sẽ tin, chính là, lời này do chính con phúc hắc hồ ly mà y hiều không thể hiểu hơn nói ra. Đối với việc này, y tựa tin không tin, mặc kệ thật giả, vô tâm cãi cọ, xoay người tản bộ đi vào phòng ngủ.

Phát giác không khí không đúng, Gia Cát Dật đang ngồi nhàn nhã quay đầu vừa thấy, tức khắc lăng nhiên.

Mà lúc này, người nào đó trước khi đóng cửa còn không quên cố ý dặn dò nói: “Đã là như vậy, bổn vương buồn ngủ, sắc trời đã tối, thời tiết cực lạnh, đại nhân vẫn nên sớm trở về đi.” Dứt lời, cửa phòng ngủ kẽo kẹt khép lại.

…..



Quả nhiên lãnh đủ, Gia Cát Dật thình lình run một cái.

Phục hồi lại tinh thần, đại não một mảnh hỗn độn, đây thật sự em rể trong dự đoán của hắn, xem ra hắn vẫn là xem thường y rồi.

Lúc này không khí rõ ràng mới mẻ thanh triệt, nhưng hắn vì áp lực mà thở không ra hơi.

Không đúng!

Nhất định không phải như thế!

Không phải……

Gia Cát Dật hãm trong nguy tình cùng mê mang, đỉnh đầu đầy nghi vẫn trở về phủ của mình, mãi cho đến khi ngồi trên giường vẫn một bộ dạng mất hồn mất vía, hắn thật sự nghĩ không ra, tổng cảm giác trong này có cái gì đó không đúng, nhưng lại không nói rõ rốt cuộc không đúng ở chỗ nào.

Ngày này, thời tiết cuối cùng cũng có một tia ấm áp, tuyết lặng lẽ tan biến, trên đường cũng dần dần khôi phục dáng vẻ ngựa xe như nước ngày xưa, cảnh tượng náo nhiệt nao lòng người, lộ ra một mảnh không khí hòa thuận vui vẻ.

Thành Kinh Trì xưa nay vốn phồn vinh thái bình, lúc này cũng giống như vậy, bá tánh an cư lạc nghiệp như thường lệ, chỉ là hôm nay có thêm một vài quạ đen cùng hỉ tước trên bầu trời sáng, khi thì oa oa, khi thì ríu rít, không biết dự triệu này rốt cuộc là điều không may hay chuyện đáng mừng.

Trong phòng ăn nội phủ Tướng quân, Châu Thúc Hưng cùng một nhà già trẻ đang quây quần dùng cơm trưa, an tĩnh mà không mất đi sự ấm áp như ngày thường, nhưng mọi người còn chưa ăn được mấy miếng, Châu Kiều lúc này cảm thấy không khỏe, nàng bất qua mới nuốt xuống một mảnh lá cải, trong lúc vô ý liếc thấy Nhị nương ở đối diện đang nhai lát thịt heo béo ngậy, trong lòng sinh ra một trận buồn nôn, không thể không lấy khăn tay mà che miệng.

Bất quá chỉ giống như bình thường lau miệng, bởi vậy nên không có người lưu ý đến hành động này của nàng, mà trong lòng nàng lại bắt đầu bất an, sau khi cố nén cơn muốn nôn mửa, nàng tùy ý gắp vài miếng thức ăn, nàng đứng dậy báo với phụ thân thân thể không khỏe, muốn trở về phòng.

Không ai nghi ngờ, cũng không có gì để hoài nghi, mọi người đều không để tâm.



Sau khi đi ra thiện phòng, nàng nhỏ giọng chon lui tỳ nữ bên cạnh, ngay khi tỳ nữ vừa rời khỏi chưa bao lâu nàng không che giấu được mà nôn ra, chỉ là nôn khan, trong bụng trống trơn, thật sự cũng không nôn ra được thứ dơ bẩn gì, bởi vì mấy ngày này nàng căn bản không dùng được bao nhiêu đồ ăn.

Sau khi cảm thấy thoải mái hơn một ít nàng quay trở lại phòng ngủ thì, đóng cửa phòng cẩn thận, Châu Kiều dựa lưng vào cửa, nhịp tim nàng đập loạn nhịp, cảm giác bất an càng lúc càng mạnh…..

Khi đang dùng bữa, chỉ thiếu một chút nàng không kìm được mà nôn ra, may mắn vẫn nhịn xuống được, nếu không nàng thật sự không biết nó sẽ kết thúc như thế nào, hơn nữa đây không phải lần đầu tiên, hai ngày trước cũng phát sinh như vậy, lúc ấy nàng không để ý, chỉ cho rằng mình ăn đến bụng khó chịu, nhưng hôm nay, nàng thật sự khủng hoảng, mỗi lần nghĩ đến hai đêm nọ khiến nàng sống không bằng chết kia, càng khiến nàng thêm mẫn cảm!

Hận ý ngày càng lớn, nhưng nàng lại không tìm ra được người đó để nàng trút giận, ngày lại qua ngày, thần kinh rõ ràng suy nhược, cho dù gặp được sự tình gì, chỉ cần thấy có điểm khác thường nàng liền đặc biệt để ý, thậm chí càng đặc biệt dễ dàng khẩn trương.

Liền nói hai ngày này, khi mẫu thân thấy tinh thần nàng không tốt, vì thế quan tâm hỏi có phải vì thân thể nàng không khỏe, có muốn thỉnh đại phu đến khám hay không, trong lòng nàng liền cả kinh, vội vàng xua tay không cần thiết, còn tận lực che giấu cười nói mẫu thân quá đa tâm, nhưng khi rời đi, lòng bàn tay nàng không biết bắt đầu từ khi nào đều toàn mồ hôi lạnh.

Lúc này, sau khi bức bách bản thân trấn định, ánh mắt nàng trầm xuống: Không được! Không thể cứ tiếp tục như vậy, cho dù có phải là sự thật hay không, bản thân cũng phải nỗ lực tranh thủ một phen.

Không sai, nàng sợ, nữ nhân coi trong nhất là sự trong sạch, mà nàng đã không có, nếu ngay lúc này lửa cháy đổ thêm dầu có thêm một hài tử, nàng như vậy, còn gì mặt mũi mà đối mặt với Nam Phác Nguyệt, còn có tôn nghiêm gì mà sống ở trên đời, đánh cuộc một phen, có lẽ còn có cơ hội thay đổi.

Giống như vô số phụ nữ mưu mô cùng bị đè nén khác, nàng không ngồi nhìn không màng, được chăng hay chớ, sự tình nếu chưa đến mức tệ nhất, như vậy, nàng còn có cơ hội ngăn cơn sóng dữ.

Vì thế, dưới tình huống nguy ngập nguy cơ như vậy, trong lòng nàng đột nhiên sinh ra một kế sách cũ kỹ.

Buổi tối ngày ấy, nàng khó có được một lần chủ động đi tìm Nam Phác Nguyệt, khi ra cửa cũng không báo cha mẹ, cũng không kinh động người có dụng tâm kín đáo nào, như Nhị nương ngày thường nhìn nàng không vừa mắt, còn có tỷ tỷ giả **, những người khua môi múa mép, từ xưa đến này nàng đều tận lực có thể trốn thì trốn như ôn thần.

Đêm khuya tĩnh lặng, tại Nguyệt Vị Ương.

Nam Phác Nguyệt nghe được thị vệ bẩm báo Châu tiểu thư đến chơi khi y đang chuẩn bị cởϊ áσ nghỉ ngơi.

Lúc này, y ngẩn ra! Ngừng động tác trong tay, trong lòng kỳ quái nghĩ: Đã trễ như thế này nàng tới làm gì?.