“Vâng” Tỳ nữ thi lễ rời đi.
Sau khi đợi tỳ nữ đi, Gia Cát Dật đang muốn từ trong vườn hoa đứng dậy, không ngờ hành lang đột ngột vang lên tiếng mở cửa, tim gan nhỏ bé của hắn loạn nhảy vội ngồi xuống.
Trong nháy mắt hắn vừa ngồi xuống, chỉ nghe một tiếng kẽo kẹt, một thân ảnh thẳng tắp đi ra phía trước phòng ngủ.
Dưới ánh đèn l*иg màu vàng, áo lông cừu tuyết trắng, tóc đen bay bay, tùy ý cắm một cây nguyệt mộc trâm trên phát quan, đơn giản mà không mất phong nhã, khuôn mặt bạch ngọc, môi mỏng đẹp hơi mím mím, hơi thở thổi ra những làn khói trắng, như có tiết tấu mà thở ra sau đó liền rất nhanh trở nên trong suốt….. Tóm lại, bất luận nhìn xa hay gần, đều là dung nhan tuấn mỹ vô song, trong khung cảnh này càng thêm mị hoặc nhân tâm.
Nam Phác Nguyệt đứng trong đêm trăng, nhắm mắt ngưng thần, từ xa nhìn lại, thanh lãnh không thể tả, nỗi buồn không thể nói thành lời.
Trong những đóa hoa cách y vài bước, xuyên qua những khe hở giữa cành lá rậm rạp, Gia Cát Dật lặng lẽ nhìn y, không hiểu được nỗi khổ trong y, chỉ cảm thấy y lúc này mỹ lệ đến không tưởng, hắn nghĩ, nếu trên thế gian này thật sự có trích tiên, nếu so sánh với y, chỉ sợ cũng không bì kịp bằng một nửa y.
Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, có lẽ chính là Gia Cát Dật chăng.
Đang khi y xoay người quay về phòng, tim Gia Cát Dật thắt lại, thân thể khẽ nhúc nhích, không khỏi dụng phải cành lá chen chúc xung quanh, cành lá khẽ đung đưa, nhưng chẳng mấy chốc trở lại bình lặng.
Tâm tư kín đáo như Nam Phác Nguyệt, dù động tĩnh nhỏ như vậy, cũng không khỏi khiến y chú ý.
Chỉ thấy y nghiêng người, ngắm con mắt nhàn nhạt đảo qua, tuyết trên bụi hoa mẫu đơn vốn đọng thành một khối nối liền, bây giờ nhìn lại, tựa hồ đung đưa sụp đổ một phương, rõ ràng hơn nưa một vài cành cây đã bị bẻ gãy, lúc này nơi đó không phải đang có người thì là gì, dựa vào cảm giác, y cho rằng có thể là Gia Cát Dật, nhưng y cũng không khẳng định chắc chắn.
Nhưng lúc này, dù người tới là ai, y cũng không thể đương trường vạch trần, chỉ là tâm tư vừa chuyển, cong khóe miệng, hết thảy đều nằm trong tầm kiểm soát.
Chi bằng trước tiên thử hắn một chút, nghĩ như vậy, y liền xoay người, chắp tay sau lưng, rồi bắt đầu thong dong đi qua đi lại trên hành lang, tốc độ y đi rất chậm, sau khi đi hai bước, y liền đổi một bộ u buồn, biểu tình trầm ngâm nói: “Dạ sắc lương tiêu tâm thu thu, niệm hệ giai nhân đồ tăng ưu; Hệ tri tuế mạt kết liên lý……” Nói đến đây hơi hơi ngừng một chút, đôi mắt y lặng lẽ liếc về phía bụi hoa kia, sau đó tiếp tục ngâm tụng nói, “Kiều thủ dĩ phán thiết mạc sầu*.”
*夜‘色’良宵心揪揪,念系佳人徒增忧;晓知岁末结连理……,翘首以盼切莫愁 Dạ sắc lương tiêu tâm thu thu, niệm hệ giai nhân đồ tăng ưu; Hệ tri tuế mạt kết liên lý…… Kiều thủ dĩ phán thiết mạc sầu: Đêm đẹp trời khuya tâm sầu sầu, nhớ nhung vương vấn giai nhân càng thêm sầu, biết rõ cuối năm kết vợ chồng……, ngẩng đầu mong chờ chớ nên sầu. (Đây là theo mỗ hiểu, có cao nhân nào có ý hay hơn thì nhờ chỉ giáo nhé ^ ^)
Âm cuối vừa rơi xuống, hướng kia càng có động tĩnh, rõ ràng là cảnh tượng bị chọc giận.
Lại nói lời thơ từ này, đầu tiên không chỉ là thơ tình biều đạt nỗi nhớ nhung, hơn nữa một hàng đầu bài thơ, đọc liền chữ đầu dòng mỗi câu thơ một mạch, không thể nghi ngờ chính là ‘Đêm nhớ Tiểu Kiều’. Bày tỏ thẳng thắn như vậy, cơ hồ chỉ cần là người đọc sách có thể nghe ra ngụ ý ẩn chứa, huống chi Gia Cát Dật, người dựa vào tài hoa văn chương làm Tể tướng gia của một quốc gia.
Dám cõng chính mình trèo tường, Gia Cát Dật vừa giận vừa đau, nắm chặt tay thành quyền, hận không thể ngay lập tức ấn y xuống mặt đất, hung hăng muốn y, nghe y đứt quãng mà rên ‘ngâm’, sau đó lớn tiếng nói với y: Về sau nhớ rõ cho vi phu, người ngươi yêu là ta!
Bất quá, ngẫm nghĩ là được rồi, vừa động tắc loạn, loạn rồi thì vô pháp có hồi kết.
Mà Nam Phác Nguyệt vẫn luôn âm thầm quan sát, dựa vào những động tĩnh phản ứng này, cũng cơ hồ khẳng định người này chính là Gia Cát Dật, trong lòng nghi hoặc, thật sự không làm rõ hắn đêm khuya như vậy tới đây làm gì, chẳng lẽ là đơn thuần muốn nhìn mình một chút? Vậy thì nhìn cái gì chứ? Xem bản thân có bị hắn đả kích đến ngất xỉu không dậy nổi, hay là xem chính mình có nhất thời luẩn quẩn trong lòng mà rút kiếm tự sát?
Hiển nhiên là lý do này quá mức gượng ép, không rảnh cân nhắc mục địch hắn trộm đến đây, giờ khắc này xem hắn cũng coi như trầm ổn, dứt khoát mãnh liệt một chút, không những có thể báo thù bị xấu hổ ngày hôm nay, lại có thể khiến hắn đối với chính mình hoàn toàn hết hy vọng, sau này có thể thành toàn muội muội, một công đôi việc, cớ sao mà lại không làm chứ?
Vì thế, y cố ý thanh thanh giọng, nâng cao âm lượng nói: “Cũng không biết Gia Cát hồ ly kia nếu biết được bổn vương cố ý trêu chọc hắn, hắn sẽ hay không tức đến xù lông?” Nói xong lại thở dài, “Ai ~ bất đắc dĩ, bổn vương không Long Dương chi hảo, bất quá cùng hắn gặp dịp thì chơi thôi, không cầu tha thứ, chỉ hy vọng hắn tương lai có thể quên đi mình.”
Ngữ khí trầm ổn, lời nói tựa thật phi thật, nghe vào lỗ tai người nào đó, thật giống như độc châm gϊếŧ người không thấy máu! Tuy không mang theo máu, nhưng nỗi đau càng trí mạng!
Giờ khắc này, ngay cả hoa cũng trở nên bất an, giữa bụi hoa đang lắc lư loạn xạ, hơi thở không ngừng thở hổn hển, thậm chí có thể nghe được âm thanh nhỏ vụn hắn nghiến răng nghiến lợi.
Xem ra, Gia Cát Dật thật sự phát hỏa, hơn nữa thật sự bị người nào đó lừa gạt, bạc tình bạc nghĩa đến thấu tâm.
Nam Phác Nguyệt cũng không để bụng, y chầm chậm đến bên mép hành lang, sau khi trầm mặc một lúc, thấy hắn không chủ động bước ra mà chỉ ở nơi kia ám thiêu buồn hỏa, trong lòng cũng không có cách, cũng lười tiếp tục diễn trò kích hắn, vì thế mà xoay người chuẩn bị trở về phòng.
Ngay thời điểm y tin tưởng người nọ sau khi một mình quá tức giận sẽ chắc chắn rời đi, cỉ nghe tiếng răng rắc cách đó không xa ở phía sau.
Trong lòng y căng thẳng xoay người lại nhìn.
Gia Cát Dật ở cách mười bước cũng đồng thời đứng dậy, sau khi lại lần nữa giơ tay bẻ gãy cành khô chướng mắt ở trức người, sắc mặt muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi nhìn thẳng y.
Lúc này, ai cũng không gượng gạo lúng túng, Nam Phác Nguyệt chỉ bình tĩnh chờ đợi hành động tiếp theo của hắn.
Mà từ trong mắt Gia Cát Dật không khó nhìn ra ngọn lửa giận hừng hực thiêu đốt, nhưng đợi khi ngọn lửa giận ấy đốt cháy đến tận cùng, thì càng có nhiều thất vọng cùng bi thương.
Cứ như vậy, không biết thời gian như đình trệ bao nhiêu lâu, hai người rốt cuộc giằng co bao nhiêu lâu, Nam Phác Nguyệt ở bên này cuối cùng không thể tiếp tục trầm mặc, y khẽ mở cánh môi, mở miệng lời mang châu ngọc mà nói: “ Đại nhân hứng thú thật quyết đoán a ~ trời giá rét, ngày tốt cảnh đẹp, không ngồi ở nhà, mà lại chạy đến chổ bổn vương thưởng hoa a?” Vừa nói vừa nhẹ giọng cười, “Không biết Tả tướng đã ngắm đủ chưa?”
Đúng vậy, hắn đến là để ngắm hoa, bất quá không phải ngắm hoa bên ngoài, mà ngắm đóa hoa trong nhà kia, một đóa hoa duy nhất trên thế giới này.
Sau khi bức bách bản thân trấn định lại, cũng không biết do bị đông lạnh hay bị chọc giận, Gia Cát Dật khẽ mím cánh môi của mình có chút khô nứt trở nên trắng, sau đó tâm tình có chút trầm trọng đi về phía trước. Lúc này, hắn từng bước tiếp cận y với vẻ mặt nghiêm túc nham hiểm, khí chất lạnh lùng mạnh mẽ, tư thế tự nhiên, đôi mắt cơ trí thâm khảm……Vô luận nhìn ở góc độ nào, phảng phất đều giống như ma quân đến từ địa ngục.
Nếu đổi là người khác, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn sẽ bị hơi thở nguy hiểm này chế trụ, nhưng cố tình người trước mặt không phải là người khác, y là Lăng An Vương, càng là Nam Phác Nguyệt! Tâm tính thanh lãnh, tính cách cổ quái không gì sánh nổi!
Gia Cát Dật đến trước mặt, y liền vững vàng như vậy đứng đối diện, không hoảng hốt không loạn, bất động thanh sắc, quả thực bình tĩnh không thể bình tĩnh hơn, bóng cây lắc lư, ánh đèn lờ mờ, bình tĩnh đến khiến cho mọi thứ xung quanh hết thảy đều có chút quỷ dị!
Hai người chỉ cách trong gang tấc, lại rất nhanh một rơi vào giằng co.
Sau một khắc, Gia Cát Dật mở miệng trước, biểu tình hắn có chút bi thương, thanh âm có chút khàn khàn, chất vấn hỏi: “Ngươi nói, ngươi trước nay có từng yêu ta?”