Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tướng Gia Muốn Xoát Tồn Tại Cảm

Chương 67: Thả Chạy Lại Đuổi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lời này là có ý gì, chẳng lẽ y thỉnh hai lần chỉ là vì muốn cùng hắn dây dưa không rõ sao? Nam Phác Nguyệt nhịn không được mà trừng mắt nhìn hắn: “Bổn vương đương nhiên xác định.”

“Vậy là rõ rồi.” Vẻ mặt Gia Cát Dật nhẹ nhàng nói.

“Lời này của ngươi lại là ý gì?” Y càng ngày càng đoán không ra hắn.

Gia Cát Dật giơ tay xoa xoa môi mỏng mềm mại của y, cố ý bày ra bộ dạng cà lơ phất phơ mà nhìn hắn nói: “Ngươi không phải nói muội muội ngươi yêu ta sao, đến lúc đó nếu chúng ta nhất thời xúc động, ta không khống chế được bản thân ăn nàng thì sao?”

“Ngươi!” Lời nói Nam Phác Nguyệt đổ ra bên miệng lại nuốt trở về, người này luôn có biện pháp khiến y tiến thoái lưỡng nan.

Hắn tiếp tục thản nhiên nói: “Ha ha, Lăng An Vương lo lắng sao? Không biết là lo lắng lễ tiết của vi thần hay là thân thể trong sạch của muội muội ngươi?”

Không thể không nói, hai người đối với Nam Phác Nguyệt mà nói, chỉ cần hai người họ nhúng chàm, đối với y mà nói là nỗi đau cùng đả kích kịch liệt không thể nghi ngờ, nhưng nghĩ lại thân thể muội hiện giờ đã đến nông nỗi này, sống hay chết còn chưa biết, nếu Gia Cát Dật thật có thể mang đến cho nàng một tia hạnh phúc, đối với muội muội mà nói, cũng chưa chắc không phải là chuyện xấu, vì thế y di dời đôi mắt, gian nan trả lời: “Ngươi yên tâm, nếu Cẩn Nhi thật sự tự nguyện, bổn vương bảo đảm nhất định không truy cứu trách nhiệm của ngươi.”

“Ha ha, Lăng An Vương thật có khí phách a!” Gia Cát Dật trên mặt cố ý châm chọc nói, nhưng trong lòng lại cực kỳ khó chịu, từ trong miệng y nghe được y chẳng hề để ý loại sự tình này, thật khiến hắn chua xót, sau đó, hắn nghiền ngẫm cười: Ai ~ đáng tiếc a đáng tiếc, vi thần khiến ngài thất vọng rồi, ngài biết đó, vi thần từ trước đến nay không có hứng thú với nữ nhân.”

Gia hỏa này! Nam Phác Nguyệt oán hận nghĩ trong lòng, rõ ràng cố ý cùng y vòng vèo kéo dài thời gian, vì thế đột nhiên không vui nói: “Ngươi rốt cuộc là muốn gì? Đi hay không đi, cho một cái thống khoái, bổn vương không muốn tốn thời gian ở đây nói lung tung với ngươi.” Nói nhảm như vậy hết nửa ngày, thật sự khiến y sốt ruột.

Thì ra dành một khắc cho mình lại là một việc khó chịu và giày vò như vậy, tâm Gia Cát Dật lạnh một nửa, quyết đoán phất tay cự tuyệt nói: “Lăng An Vương mời trở về, vi thần không muốn đi.”

Một câu chặt đứt ý niệm Nam Phác Nguyệt, không khiến sắc mặt y lạnh lùng, biết rằng nhiều lời cũng chỉ khiến bản thân không vui, hơn nữa, chỉ sợ lại tiếp tục cùng hắn dây dưa vô nghĩa, chỉ sợ muội muội chờ đợi lo lắng ở bên kia, vì thế, không nói thêm lời nào nữa, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.



Gia Cát Dật vẫn đứng ở chỗ cũ đang muốn hành động, nhưng bước chân sau khi dịch ra nửa tấc đột nhiên ngừng lại, sau đó chậm rãi thu trở về, nhìn bóng dáng y rời đi thật lâu, cho đến khi biến mất không còn nhìn thấy, cuối cùng cũng không đuổi theo giữ y lại, trong hắn làm sao dễ chịu, người trong tim đến tận đây tìm mà lại làm mai mối cho nàng, điều này khiến bản thân hắn chịu đựng sâu sắc.

Tâm Nam Phác Nguyệt phức tạp, sau khi trở lại vương phủ, vì tìm người không có kết quả nên cũng không tiện đi gặp muội muội, đi đến trước phòng ngủ Di Tâm Uyển, chỉ khẽ mở khe cửa thăm dò bên trong, thấy nàng đã an tĩnh ngủ say, trong lòng cũng bình tĩnh lại.

Kỳ thật sau khi ca ca rời đi, đi tìm Gia Cát Dật, Nam Phác Cẩn trong lòng ngập tràn vui mừng nhắm mắt mơ màng chờ đợi, kết quả chờ chờ đến khi ngủ quên, đợi đến khi nàng tỉnh dậy, sắc trời đã tối.

Buổi tối này, Gia Cát Dật đã sớm nghỉ ngơi, hắn nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được, những việc phát sinh ban ngày hết thảy hiện tra trước mắt, mỗi lần nhớ tới màn Nam Phác Nguyệt kiên quyết rời đi, tâm tình cùng tinh thần hắn liền khó an, cũng không biết núi tuyết kia bây giờ thế nào rồi.

Nghĩ như vậy, liền không nhịn được mà ngồi dậy, thay đổi một bộ dạ hành, sau đó liền vận dụng khinh công hướng Lăng An Vương phủ mà đi.

Thời tiết thật sự có chút lạnh, tuyết trên đường đọng lại đã kết thành băng, hắn có thể xem như té ngã không ít, gặm không ít tuyết dọc đường đi, bất quá không quan hệ, đứng lên xoa xoa cổ tiếp tục đi về phía trước, cũng may ánh trăng mông lung, cũng may người đi đường đã ít lại càng ít, nếu không bị người nhìn thấy, không nói tới gặp người quen, chỉ thấy bộ dạng vội vàng đi đầu thai của hắn, cũng chắc chắn sẽ có người phê bình.

Phòng ngủ Nam Phác Nguyệt tọa lạc ở Vạn Hoa Các, y luôn luôn thích xa xỉ, đương nhiên đối với tẩm viện của mình một ngọn cỏ một cành cây trang trí cũng không mảy may qua loa, lấy hoa mẫu đơn phú quý trong viện làm ví dụ, nếu ở những gia đình bình thường căn bản không thể thấy được, thế mà y gieo trồng hàng ngàn cây, khi mùa hạ, trăm hoa đua nở, nở rộ trong sân…..

Những bông hoa này đẹp thì đẹp đó, quý thì quý đó, nhưng những phong hoa này vĩnh viễn không bì kịp phong thái siêu phàm thoát tục, ung dung tuyệt thế của chủ viện.

Giờ khắc này, vết tuyết còn lưu lại từ mười ngày trước đã phủ kín cả khoảng sân đẹp đẽ sang trọng, chỉ lưu lại những vệt trắng lốm đốm. Bóng cây đung đưa, băng đọng cành cây, mặt ao đóng băng….. không nơi nào không lộ ra hơi thở se lạnh của mùa đông.

Tĩnh thì tĩnh đó, lạnh thì lạnh đó, nhưng vẫn không bì kịp nhân cách tĩnh lạnh cổ quái của chủ viện.

Trong phòng ngủ, Nam Phác Nguyệt còn chưa đi ngủ, từ bên ngoài cửa sổ giấy mờ nhạt, lại chỉ có thể trông thấy bóng đén dầu lập lòe, hình ảnh mơ hồ, dù người ngoài cửa muốn vọng nhìn xuyên qua cũng không nhìn rõ.



Gia Cát Dật trèo tường mà vào, chỉ đứng đó ở bên ngoài một lúc lâu liền nhảy lên nóc nhà.

Tuyết đọng trên nóc nhà trong tiết trời giá rét kết thành những miếng băng mỏng.

Hắn nhẹ nhàng linh hoạt nhấc một mảng ngói, mặc dù đã ra hết sức cẩn thận, nhưng vẫn không theo kịp tốc độ nghiêng trượt của tấm ngói, suýt chút nữa trượt chân xuống dốc mái hiên, cũng may công phu không cạn kịp thời chống tay xuống đất nhảy lên, nếu không chỉ rơi xuống không bị phát hiện thì là chuyện nhỏ, nhưng bị người nọ phát hiện liền không xong.

Tìm được nóc nhà mục tiêu, hắn dùng tay áo hất ra một mảnh tuyết nhỏ, sau đó thoáng dùng sức nhấc lên một mảnh ngói đóng băng, chỉ nghe một tiếng “Ca” nhẹ nhàng, hắn gỡ mảnh ngói đặt sang một bên, sau đó liền nhanh chóng hướng đầu nhìn xung quanh bên dưới.

Trong phòng ngủ, lò than đỏ tươi đang bùng cháy mạnh mẽ, Nam Phác Nguyệt yên lặng ngồi trước bàn lật xem công văn, chỉ thấy y tâm sự nặng nề, sắc mặt thi thoảng lộ ra một tia ưu sầu, hay một tia vướng bận, không khó nhận thấy, y căn bản vô tâm nhìn, chỉ là tìm cách để gϊếŧ thời gian.

Mà con hồ ly ghé trên nóc nhà ngắm đến hứng thú bừng bừng, giờ phút này, tiếng bước chân vang lên ngoài cổng Ánh Trăng.

Lỗ tai hắn vừa động, lập tức lấy đà nhảy xuống từ nóc nhà, vì không có thời gian suy xét, cho nên không kịp thấy rõ phía dưới là nơi nào, vì vậy tình cờ lao vào bụi hoa mẫu đơn, cũng may đó là một bụi mẫu đơn, hoa mẫu đơn có thân cao, cành rậm rạp, khi hắn ẩn nấp trong đó thì người thường không thể nhìn thấy gì khác thường.

Đương nhiên, đúng lúc có một người không phải người thường.

Không tới một khắc, một tiểu nhà đầu trang điểm giống như tỳ nữ đi lên hành lang dài, đến trước cửa phòng ngủ Nam Phác Nguyệt, sau khi cẩn thận gõ hai tiếng, cung kính mở miệng nói: “Vương gia, trưởng công chúa vừa mới tỉnh dậy, sai nô tỳ đến hỏi ngài, liệu Tả tướng đại nhân có đến không.”

Người trong nhà châm rãi buông công văn trong tay, sau khi trầm tư một lát, nhíu mày nói: “Ngươi nói người đã tới, vì nàng lúc ấy vừa mới ngủ nên không đánh thức, sau đó đại nhân chờ đến giờ dậu mới trở về.”

Tình huống có chút đặc thù, đôi khi lừa dối còn quan trọng hơn sự trung thực, lừa dối, chưa chắc không phải là sự tốt bụng đối với người khác.?..?
« Chương TrướcChương Tiếp »