Chương 66: Nàng Giống Ngươi, Yêu Ta Sâu Đậm

Lúc này, sau khi cẩn thận cân nhắc, y vẫn quyết định tự mình đi một chuyến, y nghĩ thầm: bản thân đi vì muội muội, không liên quan đến mình, mặc hắn trong lòng châm chọc như thế nào, cùng lắm thì làm như không thấy.

Nghĩ như vậy, y càng thêm tự tin, vì thế gọi gã sai vặt đem xe ngựa đến.

Dọc đường đi nghĩ kỹ các loại kịch bản, nhưng nghĩ tới nghĩ lui nó không thể tách rời một ý nghĩa, đó chính là: trưởng công chúa cho mời, không liên quan đến bản thân.

Thời tiết này xác thật rất lạnh, cho dù ngồi trên xe ngựa, trên người cũng cảm nhận được giá lạnh xâm nhập, may mắn trên người có thêm một kiến áo lông cừu, nếu không bản thân lúc này thật sự sắp đông lạnh rồi.

Xe ngựa chạy đến trước cửa Tả tướng phủ, Nam Phác Nguyệt lộ ra nửa gương mặt.

Thị vệ trước cửa đương nhiên nhận ra vị đại Phật tôn này, vì thế không nói hai lời chạy nhanh đến cung kính, một người dẫn đầu trong đó cung kính nói: “Không biết Lăng An Vương đại giá, không đón tiếp từ xa, xin thứ tội, không biết lần này Lăng An Vương đến chính là muốn gặp chủ tử nhà ta? Tiểu nhân sai người đi thông báo một tiếng.”

Y vung tay, ngăn thị vệ phái người đi thông báo, sau đó nhàn nhạt mở miệng nói: “Không cần phiền toái, nếu tướng gia nhà ngươi ở phủ, vậy ngươi liền theo bổn vương cùng nhau đi một chuyến.”

“Vâng.”

Lệnh xe ngựa chờ ngoài cửa, Nam Phác Nguyệt cùng thị vệ cùng nhau đi vào tẩm viện Gia Cát Dật.

Trong viện dị thường an tĩnh, tuyết đọng trên ngọn cây ngẫu nhiên rơi xuống, vỡ vụn trên mặt đất.

Hai người bước lên vài bậc thang, đảo mắt liền đi vào hành lang, thị vệ thoáng nhìn Nam Phác Nguyệt, sau khi xác nhận không ngăn cản mình thông báo, mới gõ cửa nói: “Đại nhân, Lăng An Vương tới chơi.”

………..

Thật lâu không có động tĩnh, thị vệ vẻ mặt ngượng nghịu nhìn Nam Phác Nguyệt, lời chưa nói ra tới, loại tình huống này không thể lại rơi trên đầu hắn chứ.

Nam Phác Nguyệt tạm thời không có tức giận, chỉ bất động thanh sắc đứng chờ hồi âm ngoài cửa.

Lúc này, người bên trong rốt cuộc mở miệng nói chuyện.

“Mời y vào.”

Lời vừa ra khỏi miệng, nghe không ra người vừa nói bất luận có cảm xúc gì.



Vẫy lui thị vệ, Nam Phác Nguyệt tự mình đẩy cửa tiến vào, như vượt qua xà ngang vạn năm, dưới chân khó tránh khỏi có chút trầm trọng.

Cuối cùng sắc mặt thong dong đi vào bên trong phòng, tức khắc, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Gia Cát Dật quần áo không chỉnh tề đứng ở trước giường, hiển nhiên vừa mới thức dậy, lúc này, hắn thật sâu mà chăm chú nhìn y, ánh mắt sáng quắc.

Bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, Nam Phác Nguyệt khẽ cười mở miệng nói: “Đại nhân quả nhiên gan dạ sáng suốt, đến lời mời của trưởng công chúa cũng dám làm lơ.”

Gia Cát Dật cười mà không nói, bước chân thong thả tiến tới gần y.

Y bỗng nhiên thối lui về phía sau, vẻ mặt phòng bị duy trì khoảng cách với hắn.

Thấy y cố ý kéo dại khoảng dài khoảng cách với mình như vậy, trong lòng Gia Cát Dật khó chịu, bắt lấy cổ tay y, tiến đến trước mặt y.

Nam Phác Nguyệt thất kinh, cổ tay tránh né, thế nhưng bất di bất dịch. Y bực mình, nhưng suy xét đến tình huống đặc thù, vì thế mặt không đổi sắc nói: “Đại nhân, đây là ý gì?”

Vốn định cùng hắn chào hỏi một phen rồi mới tính tiếp, nhưng giờ phút này thấy y mặt như ngọc quan, một bên tai đeo kim cương bạc cùng một thân áo lông cáo trắng như tuyết càng khiến giọng nói cùng tướng mạo y thêm thanh lãnh tuyệt thế, Gia Cát Dật nhịn không được mà cầm lên những sợi tóc vương vãi trước ngực y, nhìn thấy tóc đen như lụa trong tay, trong lòng dâng lên cảm giác thoải mái không thể giải thích được.

“Đại nhân.” Y lấy tay hắn ra, hơi hơi nhăn mi, “Hôm nay không như trước kia, vẫn thỉnh đại nhân tự trọng.”

Trong lòng hắn run lên, đúng vậy, thời khắc đẹp đẽ triền miên kia tựa như một giấc mộng tan theo mây khói, y sắp nghênh cưới kiều nương xinh đẹp của y, tương lai hắn cũng sẽ có một vị hiền thê bầu bạn bên cạnh. Ý đã dứt, tình khó liền, hắn thở dài: “Vậy ngươi vì sao đến đây?”

Nam Phác Nguyệt từ sớm đã mở rộng từ ngữ, trầm ổn nói: “Không phải bổn vương muốn đến, mà là ngô muội muốn gặp ngươi, vì trước đó đã thỉnh tướng gia ngươi một lần mà không có kết quả, cho nên bổn vương bất đắc dĩ mới tự mình đến.”

Ngữ khí hơi mang theo lạnh lùng, “Có phải hay không cho tướng gia đủ mặt mũi?!”

“A.” Hắn trào phúng cười, chế nhạo nói, “Nếu là trưởng công chúa muốn gặp vi thần, vậy vì sao nàng không tự mình đi mà lại người làm ca ca như như ngươi đến? Huynh muội hai người các ngươi đây là muốn nháo thế nào?”

Nam Phác Nguyệt càng tức giận, đây là ngoài sáng trong tối nói bọn họ mặt dày vô sỉ sao? Thở hổn hển, tay nắm chặt thành quyền trong cổ áo, nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt cố gắng tiếp tục trấn định nói: “Gia muội bệnh ôm bệnh, cho nên bổn vương làm ca ca nàng, nên thay nàng đến đây, giải thích như vậy, tướng gia có vừa lòng?”

Ánh mắt Gia Cát Dật như lửa nóng nhìn y: “Vừa lòng, đương nhiên vừa lòng.” Hắn vẫn như cũ không biết bệnh tình Nam Phác Cẩn, chỉ cho là mọi chuyện sẽ ổn sau vài ngày phát bệnh như trước kia, vì thế không nghe vào trong lòng, tiếp tục chế nhạo nói, “Tình yêu Lăng An Vương dành cho muội muội, vi thần rất là cảm động, chính là, làm sao bây giờ a …..” Hăn tiến thân thể lại gần y một chút.



Y nổi giận lùi thân thể mình về sau.

Chỉ cách nhau trong gang tấc, nhưng lại như có một lớp màng ngăn cách mãi mãi, kéo trái tim hai người ngày càng xa nhau.

Đột nhiên, Gia Cát Dật duỗi tay ôm chầm lấy y, hắn vốn quần áo bất chính, lúc này lại có thể một lần nữa ôm lấy người thương như đang nằm mơ, thân thể cùng trong lòng đều ngập tràn ấm áp, ngửi thấy mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt đặc biệt trên người y, hắn hít một hơi thật sâu, hơi thở ấm áp phả bên tai y: “Làm sao bây giờ? Ta dường như rất muốn ngươi a.”

Trong lòng Nam Phác Nguyệt nhảy dựng, dùng sức lực đẩy hắn, nhưng lại vẫn không thể đẩy hắn ra, chịu đựng loại nhục nhã khó có thể mở miệng này, y căm giận nói: “Ngươi nháo đủ chưa?”

Dựa nơi khoang cổ ấm áp của y, Gia Cát Dật hết sức luyến tiếc mà rời đi, cố ý pha trò hắn nói: “Không có.”

Nghĩ đến muội muội còn đang nằm trên giường bệnh chờ đợi, Nam Phác Nguyệt nào có tâm tư cùng hắn ở nơi này mà tiaoqing* vì thế trong lòng y gấp gáp hỏi thẳng: “Ta chỉ hỏi ngươi có đi hay là không.”

*tiaoqing (调情 Tiáoqíng): tán tỉnh

“Vậy ngươi nói cho ta, ta dựa vào cái gì phải đi?” Gia Cát Dật không chút để ý hỏi lại.

“Bởi vì …..” Bởi vì muội muội ta yêu ngươi a, Nam Phác Nguyệt rất muốn nói cho hắn, nhưng lời đã đến bên miệng lại không có cách nào nói ra, y không muốn sau khi bị hắn làm nhục, đến một chút tôn nghiêm của muội muội cũng chôn vùi trong tay hắn, y không làm được.

“Vì sao không nói?” Gia Cát Dật chậm rãi ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn y, “Để ta nói cho ngươi vậy.”

Hắn cau mày, nhẹ nhàng mở miệng.

“Bời vì nàng yêu ta sâu đậm giống như ngươi.” Gia Cát Dật hứng thú nhìn y nói, phảng phất như đang nói chuyện gì đó rất bình thường.

Tim y nhói lên một hồi, nhưng nhanh chóng khôi phục sắc mặt, thong dong nói: “Ngươi sai rồi, ta chỉ thừa nhận yêu ngươi thật sự là muội muội ta, nhưng thỉnh ngươi cũng đừng kéo thêm ta vào.”

Chỉ có muội muội ngươi sao? Gia Cát Dật hiển nhiên không tin, hắn siết chặt cánh tay y, cúi người hôn lên môi y.

Bất ngờ bị hôn môi, Nam Phác Nguyệt không hề chuẩn bị tâm lý tức khắc trở tay không kịp, lúc sau đại não trống rỗng, sau đó sắc mặt trở nên phấn hồng dị thường.

Sau khi mới bắt đầu liền ngừng lại, Gia Cát Dật rất nhanh buông y ra, nhìn gương mặt đỏ bừng kia của y, chỉ cảm thấy đặc biệt đáng yêu, khi y đang muốn mở miệng trút căm phẫn, Gia Cát Dật tức khắc mở miệng nói: “Ngươi xác định muốn ta đi gặp muội muội ngươi sao?”

Trong lời nói còn có dụng ý khác, nhưng lại không nghe ra hắn rốt cuộc là có ý gì.