Chương 65: Bệnh Nặng Cũng Khó Quên

Y không tin, muội muội nhất định còn có thể cứu chữa, ngay sau đó đứng dậy tìm giấy và bút mực, bắt đầu viết thư cho Khương Tử Mưu.

Mà mọi việc xảy ra đều có nguyên nhân, đợi đến khi nhận được hồi âm, đã là sáu ngày sau, Khương Tử Mưu không phải cố ý kéo dài, chỉ là không dám chắc nên không tùy tiện đưa ra phương thuốc đã điều chế, hiện tại cũng không còn biện pháp nào khác, đành phải lớn mật thử một lần.

Trong thư dặn dò phải bắt dược phục dùng bao nhiêu lần, còn về kết quả cuối cùng, trong thư Khương Tử Mưu xác định khả năng thành công không lớn.

Đối với việc này, trong lòng Nam Phác Nguyệt chợt lạnh, y gắt gao nắm chặt một góc thư, trong khoảng thời gian ngắn, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhưng nghĩ đến việc đến nước này, cũng chỉ mặc cho số phận, làm hết sức.

Dựa theo trong thư, y phân phó nhất nhất chi tiết toàn bộ quá trình sắc thuốc đun thuốc, mà y, lúc nào cũng ở trong lòng cầu nguyện trời xanh, nếu có thể xuất hiện kỳ tích, bản thân giảm thọ được không?

Bên này, Nam Phác Cẩn cả ngày nằm trên giường, vài lần hôn mê vài lần thanh tỉnh, mà ma bệnh dường như cố ý trêu chọc nàng, mỗi lẫn hành hạ, càng khiến nàng thêm tiều tụy vài phần.

Điều này đối với Nam Phác Nguyệt mà nói, hiển nhiên là một loại khổ hình đau khổ, mỗi khi y trơ mắt nhìn muội muội ốm đau phát tác chính mình lại bó tay không có biện pháp, y hận không thể để chính mình gánh vác lấy những thống khổ này, đáng tiếc không như mong muốn, nên thừa nhận vẫn là nên thừa nhận, đây là ai muốn trốn cũng trốn không thoát, càng không phải việc chỉ nói một câu chuyển liền có thể chuyển.

Hai ngày sau, mắt thấy muội muội sau hai lần uống thuốc, thân thể vẫn không có khởi sắc rõ ràng, Nam Phác Nguyệt có chút phát điên. Cảm giác bất đắc dĩ sâu sắc, cơn đau mãnh liệt lại không có chỗ phát tiết oán hỏa từ từ tăng trưởng, khiến cuộc sống của y cả ngày khó an.

Đến ngày thứ ba khi tỳ nữ lại lần nữa bưng chén thuốc tới, Nam Phác Cẩn nằm trên giường suy yếu quay đầu đi, nói cái gì cũng không uống.

Nam Phác Nguyệt đang đứng ở một bên lo lắng giám sát uống thuốc, thấy thế vừa giận vừa nôn nóng, vì thế đi lên phía trước nỗ lực giữ bình tĩnh mà dỗ nàng: “Cẩn Nhi ngoan, uống thêm vài lần sẽ tốt lên.”Mà sau khi nói xong những lời này, bản thân không nhịn được mà nổi lên từng trận chua xót.

Nam Phác Cẩn nghe xong, đạm đạm cười, nhẹ nhàng lắc đầu, lúc sau, đôi mắt trũng sâu nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như nhìn vào một cái gì đó, theo sau liền kéo thân thể gầy yếu ngồi dậy.

Y hoảng hốt, vội vàng mượn lực nâng nàng dậy nói: “Cần cái gì, ca ca đi lấy cho ngươi.”

Nàng dựa trên đệm mềm, suy yếu mở miệng nói: “Ca.”

Hăn liều mạng gật đầu: “Ca ca ở đây.” Vừa nói vừa nắm lấy tay nàng.

“Ta nằm bao lâu rồi?”



Y không biết nên nói cái gì, mê mê man man, cẩn thận tính, đã mười ngày rồi.

Nam Phác Cẩn tiếp tục nói: “Người tuyết chúng ta đắp còn không? Bọn chúng có bị tan rồi hay không?”

Y khó hiểu nhìn nàng, thời điểm thân thể thoát hư như vậy lại vẫn còn tâm tư nghĩ đến người tuyết? Chẳng lẽ mạng của mình thì không quan trọng sao? Nhưng y dường như từ đầu đến cuối đối với nàng không có biện pháp, vì thế đành nhẹ giọng an ủi nói: “Cẩn Nhi yên tâm, mấy ngày nay mặt trời không ló dạng, cho nên vẫn chưa tan.”

Nàng giống như nhẹ nhàng thở ra, lẩm bẩm nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…..”

Mặt thấy muội muội tâm sự nặng nề, lại không thẳng thắn nói với mình, Nam Phác Nguyệt nhịn không được hỏi: “Cẩn Nhi chính là có tâm sự sao?”

Vừa nghe lời này, trong lòng nàng tức khắc nổi lên chua xót, cái miệng nhỏ tái nhợt hơi chu chu, sau đó mở miệng nói: “Có phải bộ dạng hiện tại của ta rất khó coi?”

Nam Phác Nguyệt nhẹ nhàng vỗ về mái tóc đen từ từ thưa thớt của nàng, cố nén thương tâm dâng tràn nói: “Không khó coi, Cẩn Nhi vĩnh viễn là nha đầu đẹp nhất trong lòng ca ca.”

“Phải không? Nhưng mà ….” Nàng quay đầu đi, che giấu nội tâm thẹn thùng, khổ sở nói, “Dật ca ca vì sao nhiều ngày đều không tới. Có phải hắn chán ghét Cẩn Nhi hay không?”

Thì ra nói đi nói lại chủ yếu vẫn là vì hắn, nhiều ngày nay, Nam Phác Nguyệt kiêng kỵ nhất chính là người khác nhắc đến hắn, mặc dù vì thượng triều mà hai người cơ hồ mỗi ngày đều gặp nhau, y cũng chưa từng nhìn thẳng hay liếc hắn một cái.

Nếu đã xa cách nhau, vậy thì quên nhau.

Lúc này đối mặt với nghi vẫn trong lòng muội muội, y bất đắc dĩ tìm lý do giải thích nói: “Gần đây sự vụ lớn nhỏ trong triều quá nhiều, mọi việc nặng nhẹ đều cần đến tay hắn, cho nên có thể gần đây tương đối bận mà không thể phân thân đến đây.”

Nam Phác Cẩn không hé răng, trong lòng thương tâm, một mặt nhiều ngày như vậy không nhìn thấy mặt hắn, một mặt bản thân hiện tại bệnh thành như vậy cũng không thấy hắn chủ động vấn an liếc mắt một cái, nghĩ đến đây, nàng mạc danh nổi lên khó chịu, nàng thừa nhận mình rất nhớ hắn, thậm chí hận không thể lập tức nhìn thấy hắn, nhưng nhớ thì nhớ, bản thân lại không làm gì được, nàng đột nhiên cảm thấy bản thân quá vô dụng, vì thế yên lặng mà nằm xuống, đưa lưng về phía người bên giường không nói chuyện nữa, một lát sau, chăn trên vai run run, hiển nhiên là đau lòng vì tình cảm mà bật khóc.

Nhìn muội muội bi thương nản lòng như vậy, Nam Phác Nguyệt đột nhiên cảm thấy vô thố, thái y nói rõ không thể để nàng lo lắng, như vầy phải làm thế nào cho phải? Ngay sau đó đại não trăm tư ngàn chuyển, y vội vàng nói: “Cẩn Nhi, có lẽ lúc này hắn bận, ta cho người đi tìm hắn được không?”

Người trên giường nghe được lời này, liền ngừng nức nở, nhưng vẫn không nói lời nào, nghĩ đến chỉ một lát nữa, có thể gặp được hắn, trong lòng nàng đã vui vẻ lại khẩn trương.



Thấy vậy, Nam Phác Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, muội muội tạm thời ổn định, nhưng mà, thật sự phải tìm Gia Cát Dật đến đây sao? Thật sự có chút khó giải quyết.

Sau khi dặn dò tỳ nữ thích đáng xong, y đi ra Di Tâm Uyển, sau đó gọi một gã sai vặt đến.

Gã sai vặt cung kính chạy đến, cúi người nói: “Vương gia có điều gì phân phó?”

Y nhíu mày nói: “Ngươi chạy đến Tả tướng phủ một chuyến, thông truyền chủ tử nhà hắn một tiếng, liền nói ‘Cán Di trưởng công chúa cho mời’.” Đây là biện pháp tốt nhất mà y có thể nghĩ.

“Vâng.” Gã sai vặt lĩnh mệnh mà đi.

Mà bên này trong Tả tướng phủ……

Gia Cát Dật đang ở trong phòng ngủ mà ngủ trưa, hiển nhiên thời gian dư dả không bận việc.

Đợi sau khi thị vệ thông truyền xong nguyên lời nói gã sai vặt, hắn lười nhát duỗi thắt lưng trả lời: “Ngươi đi nói cho hắn, liền nó bổn tướng không có ở phủ.”

Thị vệ ngẩn ra,lúc sau phục hồi tinh thần cung kính nói: “Vâng.”

Lúc gần đi trong lòng còn không nhịn được nổi lên nghi hoặc: Lá gan của tướng gia thật là lớn a, đến trưởng công chúa mời cũng dám kháng cự!

Lại nói Gia Cát Dật, hắn căn bản không biết Nam Phác Cẩn đến ngày dầu hết đèn tắt, trong trí nhớ, hắn chỉ nhớ rõ thân thể nàng từ trước đến nay không tốt, lại không rõ ràng lắm sẽ nghiêm trọng như vậy, nếu hắn biết được tình hình thực tế, chỉ sợ ngay khi Nam Phác Cẩn phát bệnh liền buông vấn đề mặt mũi mà nhích người tiến đến vấn an.

Chính là, không có nếu như, người giằng co tiếp tục giằng co, hắn thề sống chết cùng không chủ động tiến vào Vương phủ kia một bước, từ phi ….. Trừ phi người nọ đến, có lẽ có thể mời được hắn.

Sau khi nhận được thông báo, gã sai vặt rất mau hồi phủ phục mệnh.

Sau khi Nam Phác Nguyệt nghe được người không ở trong phủ, trong lòng nổi giận một trận, hắn đây là cố ý sao?!

Luôn luôn lãnh ngạo tôn quý như hắn, chưa bao giờ trái phải khó xử như hiện tại. Nghĩ đến trước kia ở trong triều, ngoại trừ Gia Cát Dật dám cùng hắn đối mặt gọi nhịp, giáp mặt chống đối, đích xác đào không ra người thứ hai có dũng khí.