- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Tướng Gia Muốn Xoát Tồn Tại Cảm
- Chương 64: Tú Chi Ý
Tướng Gia Muốn Xoát Tồn Tại Cảm
Chương 64: Tú Chi Ý
Y nhàn nhạt liếc mắt tờ giấy kia, ngay sau đó khinh thường ném đi nói: “Không đi.”
Đích thực không cần phải đi, trên giấy không lộ họ tên, cũng không biểu lộ nguyên nhân rõ ràng, y cớ gì phải để bản thân gặp nguy hiểm, hơn nữa, cho dù có nói rõ ràng y cũng sẽ nhất định không đi, lãnh đạm như y, trừ phi người nọ là người quan trọng, có lẽ có thể miễn cưỡng mời được y.
Mà đối với điểm này, người quăng thư hiển nhiên cũng không hiểu, cũng chính vì đôi bên không hiểu nhau, cho nên mới ủ nên quả đắng, dẫn đến sau này xả ra những sự tình vốn không nên phát sinh.
Trường Nhạc Phường là nơi các quý tộc hưởng lạc nghe khúc, nói trắng ra chính là nơi các cơ ca sinh hoạt cùng bán nghệ, nhưng vì một vài ca cơ ở đây cũng bán bán thân, cho nên nơi này bản chất so với kỹ viện sạch sẽ hơn một chút.
Đêm này, Nam Phác Nguyệt thật sự không đi.
Mà ở cửa Trường Lạc Phường, một nữ tử một thân trang điểm sặc sỡ vẫn luôn dứng nơi này chờ y.
Thời tiết rất lạnh, đặc biệt là đêm khuya, sau khi tuyết rơi, từng trận khí lạnh cuốn lên người nàng, khiến nàng không khỏi không nhịn được mà rùng mình một cái, phóng nhãn nhìn người đi tới lui hai bên đường, vẫn như cũ không thấy người đã chờ đợi thật lâu kia, vì thế, nàng ôm cánh tay, kéo chặt áo lông cừu màu tím trên người.
Thẳng đến khi giờ tý nửa đêm, cửa sổ trên lầu hai Trường Nhạc Phường bị người mở ra, đệm một làn hơi thở khói trắng, một khuôn mặt bầu bĩnh ghé ra ngoài cửa, là một vị cô nương vẫn còn trẻ tuổi, chỉ thấy nàng thoáng nhìn dưới lầu liền hô: “Linh Tú muội tử, mau vào phòng đi, trời đã khuya như vậy, không cần phải đợi nữa.” Nàng kỳ thật còn muốn nói, người nọ sẽ không đến.
Sau đó, Tả Linh Tú ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, quay đầu nhìn về phía đường cái, trên đường thanh lãnh một mảnh, kỳ thực từ một canh giờ trước đã hoang vu không một bóng người, thời tiết lạnh như vậy, cũng chỉ có nàng chấp nhất vân luôn kiên trì đợi đến bây giờ.
Cứ như vậy trở về sao? Nàng không cam lòng, đã đợi lâu như vậy, nàng có thể nào dễ dàng từ bỏ, nàng tổng cảm thấy người nọ ngay sau đó liền xuất hiện, vì thế quật cường nói: “Ta chờ một chút, tỷ tỷ nghỉ ngơi trước đi.”
Biết tính cách nàng cố chấp, vì thế bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải khép cửa sổ, tắt đèn dầu.
Một đêm này, nàng trắng đêm không về, nàng tự mình chuốc lấy khổ cực, rõ ràng có thể vào trong nhà chờ, nhưng nàng không muốn, nàng nghĩ như vậy sẽ tương đối có thành ý, vì thế cứ như vậy đứng một đêm, trong khi đứng lạnh thì xoa xoa mặt, mệt mỏi liền ngồi xuống một lát.
Khi không trung lộ ra bụng cá trắng, sắc mặt nàng tái nhợt, môi đông lạnh phiếm tím, chung quy vẫn rơi xuống một mảnh trống rỗng, rốt cuộc cũng khiến nàng hoàn toàn chết tâm.
Nghĩ đến mấy tháng trước, khi nàng kiên quyết cõng ca ca đã mất của nàng rời khỏi Đô đốc phủ, lúc ấy trong lòng nàng hận thấu Nam Phác Nguyệt, sau khi chôn ca ca nàng tìm mọi cách để sống sót, sau vài lần không có kết quả, đói bụng, cô quạnh còn ti tiện mà đi xin cơm, sau này, nàng cũng đường thâm nhập vào thương đội, tại đây gặp được ân nhân thu lưu nàng —— Hữu tướng Tiêu Liêu.
Mà Tiêu Liêu không biết thân phận nàng, chỉ thấy nàng có vài phần tư sắc mới đưa nàng lưu lại trong đội ca cơ.
Nhưng đối với nàng mà nói, chỉ cần có thể khiến nàng sống sót, người nọ chính là phụ mẫu tái sinh của nàng, lúc ấy, nàng cảm động đến rơi nước mắt, một lòng thành khẩn xem hắn như nghĩa phụ, Tiêu Liêu cũng không bất mãn khi nhận thêm một nghĩa nữ, tổng cảm thấy tương lai sẽ có chỗ hữu dụng dùng đến, vì thế, liền mở miệng đồng ý.
Lúc này, nàng cái gì nên có cũng đều có, đạt được an ổn sinh sống, trong khi nàng ở đây, cũng không phải không nghĩ đến báo thù, chính là, đau khổ qua đi, thù hận qua đi, thời gian đã khiến tâm ma nàng bình tâm lại. Nàng cho rằng, bản thân còn trẻ, nếu trời cao cho nàng cơ hội làm lại từ đầu, nàng không thể vì thù hận theo thời gian qua đi mà làm mờ lý trí hủy hoại chính mình, món nợ này nói không rõ đạo bất minh, căn bản không biết tìm ai thanh toán, tìm Tả Thế Thanh sao? Nhưng ngọn nguồn căn bản cùng y không có quan hệ, vậy tìm phụ thân sao? Hiển nhiên nàng không làm được, dù sao cũng là thân sinh có quan hệ huyết thống, vậy là Nam Phác Nguyệt sao?
Không! Nàng càng không làm được! Đây là nam nhân đầu tiên khiến nàng động tâm sau mười mấy năm, nàng tin tưởng bản thân trong tương lai ngoài y ra sẽ không bao giờ thích người nào khác, nói nàng tiện cũng được, nói nàng ngu ngốc cũng không sao, ai khiến tạo hóa trêu người để nàng gặp được y.
Thế sự vô thường, nàng tin mệnh, nàng nhận, từ sau lần trước cùng y một lần sương sớm chi tình trong cung, nàng liền tin nhân duyên với y không cạn.
Vì thế, trong lòng nàng có tính toán khác, nàng không muốn tiếp tục thuận theo nghịch cảnh làm một ca cơ, nàng không thể lãng phí thời gian, nhân lúc bản thân còn trẻ, nàng phải tìm mọi cách buộc chặt y, cứ như vậy, nàng si tình tự đạo diễn một màn như đêm qua.
Chính là, khôn lắm dại nhiều, hiển nhiên nàng đã dánh giá cao chỉ số cảm xúc của người kia, căn bản bản không hiểu biết cách làm người của Nam Phác Nguyệt như nàng, làm sao biết tính cách bản thân y thanh lãnh cổ quái? Vì thế nàng cực khổ chở một đêm, những chồi non thù hận chẳng mấy chốc mà lớn dần, cho đến khi chúng phát triển càng ngày càng lớn….
Giờ phút này nàng tư tưởng cực đoan đứng ở ngoài cửa, đột nhiên cười tự giễu, xoay người về phòng.
Trong Di Tâm Uyển, Lăng An Vương phủ.
Nam Phác Cẩn thân thể suy yếu nằm trên giường, thái y vừa mới xem qua mạch cho nàng, lúc này, Nam Phác Nguyệt vẻ mặt lo lắng đón thái y hỏi: “Như thế nào?”
Mặt thái y lộ vẻ khó xử, lại nhìn người đang hôn mê trên giường.
“Thái y cứ nói đừng ngại.”
Vì thế, thái y định thần lại chậm rãi nói: “Sợ là…. không ổn a.”
“Lời này, ý như thế nào?” trong lòng Nam Phác Nguyệt bất an.
“Thứ vi thần nói thẳng, thân thể trưởng công chúa cho tới nay thập phân suy yếu, càng lớn theo tuổi cảng bất kham, chỉ sợ…..” Hắn có chút không tiện nói thẳng.
“Chỉ sợ cái gì?”
Hắn thở dài: “Ai ~ chỉ sợ chống đỡ không qua mùa đông này.”
“Cái gì?!” Thân hình y lảo đảo về phía sau một bước, sau đó liền nóng vội bắt lấy bả vai thái y nói, “Ngươi là gạt ta, nàng nhất định còn có thể cứu chữa đúng hay không? Ngươi nói đi! Cần làm như thế nào, nhân sâm ngàn năm? Hay thiên sơn tuyết liên? Chỉ cần thế gian có, ta nhất định tìm được cho ngươi……”
“Lăng An Vương, tất cả những lời vi thần câu câu đều là thật, không dám có điều giấu diếm a, hiện này có thể làm chính là để trưởng công chúa tĩnh dưỡng thật tốt, tránh ra ngoài, tránh lo lắng.”
Nam Phác Nguyệt còn muốn nói điều gì, nhưng lời nói đến bên miệng lại ngừng, biết nói nhiều cũng vô dụng, vì thế y nhàn nhạt phất phất tay, tâm tư tinh thần không yên nói: “Thái y về trước đi.”
Thái y thi lễ cáo từ.
Thái y đi rồi, Nam Phác Nguyệt suy sụp ngồi bên giường, duỗi tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nhỏ tái nhợt của Nam Phác Cẩn, trong lòng tức khắc khó nhịn mà chua xót.
Hắn ngày hôm qua ngàn vạn không nên đồng ý để muội muội ra ngoài, lại còn ở bên ngoài trì hoãn lâu như vậy, nếu không phải bản thân nhất thời mềm lòng, sao lại phát sinh việc ngày hôm nay! Y càng nghĩ càng ân hận lúc đầu đã làm sai, càng nghĩ càng muốn gϊếŧ chính mình…..
Khi y đang tự trách bản thân, đột nhiên, trong mắt y chợt lóe.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Tướng Gia Muốn Xoát Tồn Tại Cảm
- Chương 64: Tú Chi Ý