- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Tướng Gia Muốn Xoát Tồn Tại Cảm
- Chương 63: Cẩn Chi Tâm
Tướng Gia Muốn Xoát Tồn Tại Cảm
Chương 63: Cẩn Chi Tâm
Hình ảnh trước mắt thình lình xảy ra khiến nàng kinh ngạc, nàng thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng, đại não ngàn tư trăm chuyển, nhớ đến đủ loại phát sinh đêm qua, trong lòng vừa giận vừa đau, nàng thầm nghĩ: thì ra tên giặc này vẫn chưa đi!
Lúc này, vì tư thế hai người nằm cùng một hướng, hơn nữa Lâm Khuynh Trần còn có chút dán sát nàng, nàng không có biện pháp quay đầu nhìn người dán phía sau.
Trong lòng thấp thỏm, nàng muốn nhân cơ hộ này gϊếŧ người rửa hận, lại không thể bức dây động rừng, nàng đột nhiên thấy vô thố.
Trái lo phải nghĩ, rốt cuộc hạ quyết tâm dùng chăn khiến hắn nghẹn thở đến chết.
Vì thế nàng cẩn thận nâng cánh tay nắm chặt chăn, chuẩn bị sẵn sàng xuất kích động tác.
Thấy hắn không có động tĩnh, ánh mắt chợt lóe, không hề chần chờ, tránh thoát một cái liền lăn xuống, sau đó đến liếc nhìn hắn một cái cũng không kịp liền bắt lấy chăn làm bộ che lại.
Nhanh!
Phi thường nhanh!
Nhưng người nào đó còn nhanh hơn!
Cơ hồ là cùng thời khắc nàng ra tay, người phía sau liền nhanh nhẹn điểm trúng huyệt ngay ngực nàng xuyên qua chăn.
Nháy mắt, chăn gấm cùng nàng rơi xuống trên đầu hắn, ngăn cách bởi một cái chăn, đúng lúc ngăn cách tầm mắt hai người.
Hắn không nhanh không chậm đem nàng cùng chăn đẩy đến một bên, sau đó tiêu sái ngồi dậy nhàn nhạt liếc mắt xem xét nàng một cái.
Lúc này, chăn gấm không chỉ che đậy thân hình xích ** của nàng, cũng vừa lúc che đậy gương mặt phẫn nộ của nàng, bởi vậy, hai người không thấy được dung nhan đối phương như cũ.
Hắn đột nhiên sinh ra tò mò, vì thế câu khóe miệng, cẩn cẩn thận thận nhấc lên một chút….
Rất nhanh, hai người bốn mắt đối diện nhau, cơ hồ chưa đến hai giây, hắn nhanh chóng buông góc chăn.
Như có tật giật mình mà vỗ vỗ ngực, cảm giác kỳ thực kỳ diệu, hắn cũng chưa kịp nhìn cẩn thận, cũng đại khái nhìn lướt qua, tuy tướng mạo nàng không đến mức chim sa cá lặn, nhưng bằng trực giác đầu tiên, lại có sức quyến rũ độc nhất vô nhị.
Tò mò hại chết mèo, cũng không biết nàng có nhìn thấy rõ mình không, hy vọng nhìn không chính xác, nếu không sẽ tự chuốc thêm phiền phức không đáng có vào người, hắn thầm oán trách trong lòng.
Sau khi nhanh chóng mặc xong quần áo, liền chuẩn bị rời đi.
Nhưng khi vừa đi đến chỗ bình phong, bước chân đột nhiên dừng lại, hắn quay vài bước trở về nhấc lên góc chăn một chút, vừa vặn lộ ra nửa khuôn mặt dưới của nàng, thì ra là lo lắng nàng bị nghẹt thở chết.
Lúc sau, thấy không có vấn đề, mới yên tâm trốn đi.
Châu Kiều vẫn luôn nằm trên giường không thể động đậy, trong lòng sớm đã có đủ mọi tư vị, trong nháy mắt chăn bị xốc lên, nàng xác thật thấy hắn, tuy chỉ là một cái liếc mắt ngắn ngủi, hơn nữa ánh sáng trong nhà hơi mờ, nhưng nàng vẫn nhìn thấy rõ diện mạo của hắn, vì hắn đứng ngược sáng, cho nên gương mặt âm nhu kia càng thêm mơ hồ cùng nhu mỹ, bình tĩnh xem xét lại, nếu như hắn không phải là người đoạt mất sự trong trắng của mình, nàng chắc chắn cảm thấy hắn rất đẹp, thậm chí còn đẹp hơn chính mình, chính là, không có nếu như, người kia chính là hung thủ tổn thương mình, hai người nhất định phải trở thành kẻ thù, cho nên ở trong mắt nàng, người này xấu xí cực kỳ.
Mấy ngày sau việc này, thành Kinh Trì nghênh đón trận tuyết mùa đông đầu tiên.
Bông tuyết bay lả tả, phủ kín đại địa, trắng cả tường đỏ ngói xanh, trắng cả ngọn cây chạc cây, trắng tầm nhìn vốn sặc sỡ sắc thái….. trong nội phủ Lăng An Vương, yên lặng sâu thẳm.
Mà buổi sáng ngày này, tuyết rơi hai ngày hai đêm cuối cùng cũng kết thúc, Nam Phác Cẩn vẫn luôn tu dưỡng ở khuê phòng nào có thể nhẫn nại được tịch mịch, tuyết cơ hồ vừa dừng lại liền lôi kéo ca ca đi bên ngoài chơi.
Nam Phác Nguyệt vốn lo lắng thân thể nàng không cho phép nàng ra cửa, nhưng cuối cùng không chịu được ăn nỉ ỉ ôi của nàng, vì thế bất đắc dĩ đồng ý, nhưng vẫn quy định trước điều kiện là không thể ở ngoài lâu, nàng quyết đoán vui vẻ đồng ý.
Trong Vương phủ, khắp nơi có thể thấy sai vặt cùng tỳ nữ đang quét tuyết, sau khi Nam Phác Nguyệt bồi nàng tản bộ một vòng, liền cùng nàng trở về Di Tâm Uyển bắt đầu đắp người tuyết.
Nam Phác Cẩn tâm địa đơn thuần, ngây thơ như trẻ con vẫn chưa mất, xong người tuyết này lại lôi kéo ca ca đắp tiếp hai ba người tuyết, trong suốt quá trình nàng đều rất chuyên tâm.
Vốn sau khi đắp xong người tuyết thứ nhất, Nam Phác Nguyệt muốn kéo nàng vào phòng, nhưng, khi y nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ hạnh phúc của nàng, y liền mềm lòng, nhiều ngày lại đây nàng vẫn luôn rầu rĩ không vui, khó có được ngày vui chơi tận hứng như hôm nay, dứt khoát không ngăn cản, vì thế, vẫn luôn bồi nàng chơi cả buổi sáng.
Đang lúc nàng đem đạo cụ sau khi tìm được khắp nơi cắm lên trên người tuyết, Nam Phác Nguyệt đột nhiên ngẩn ra, sau đó vẻ mặt kỳ quái nhìn người tuyết thứ nhất hỏi: “Người tuyết này như thế nào lại giống ta?”
Nàng khẽ cười ra tiếng: “Đây vốn chính là ngươi a!” Sau đó chỉ người tuyết ở giữa, “Người tuyết ở giữa này chính là ta.”
Cho tới nay, Nam Phác Nguyệt nổi danh phong hoa tuyệt đại, y dung mạo tuấn mỹ cùng danh hiệu Nam Phác đệ nhất công tử truyền khắp đại giang nam bắc, ở trong thành Kinh Tri cơ hồ không ai không biết, không ai không hiểu. Rốt cuộc người tuyết này đắp bằng tay, dù dụng tâm cỡ nào cũng không thể giống người thật, lại nói cái loại phong tư này, càng khéo tay càng khó làm, bất quá dựa vào vật trang trí trên người tuyết, không khó nhìn ra trên mỗi người tuyết đều biểu hiện đặc điểm bên ngoài của mỗi người.
“Ồ?” Nam Phác Nguyệt sau khi đánh giá vài lần lại nhìn về phía người tuyết cuối cùng…. Lúc sau không nói nữa.
Nam Phác Cẩn lại tiếp tục chỉ hướng cái cuối cùng, vẻ mặt nàng ngọt ngào nói : “Đây là Dật ca ca.”
Mà Nam Phác Nguyệt kỳ thật đã đoán ra được, sau khi trầm mặc một lát, y khẽ mở cánh môi, nhàn nhạt hỏi: “Cẩn Nhi vì sao muốn đắp hắn?”
Khi hỏi điều này, cơ hồ không nhìn ra trên mặt y có bất luận cảm xúc gì.
Mà đối với Nam Phác Cẩn mà nói, đắp hắn một chút cũng không kỳ quái, không nó xuất phát từ thích hắn, chỉ nói ba người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, Gia Cát Dật liền có đủ tư cách được nàng đặt ở đầu quả tim.
Vì thế, nàng nhẹ nhàng đáp: “Bởi vì Dật ca ca đối với Cẩn Nhi là người rất quan trọng a .”
Rất quan trọng? “Có bao nhiêu quan trọng?” Nam Phác Nguyệt tiếp tục hỏi.
Nàng chưa có cẩn thận suy nghĩ vấn đề này, vừa suy nghĩ vừa nói: “Ừm…. không khác biệt lắm….. gần như quan trọng như ca ca.” Sau đó gật gật đầu tỏ vẻ xác định, “Ừm! Đại khái chính là như vậy!”
Nam Phác Nguyệt thở dài một hơi, y biết Nam Phác Cẩn thích Gia Cát Dật, tuy rằng nàng chưa từng nói rõ với mình, nhưng làm ca ca, lý nên suy nghĩ cho hạnh phúc của nàng, vẫn luôn không thấy nàng bộc lộ, đơn giản tiếp tục giả ngu, khi nào nàng có thể muốn nói cũng được, dù sao y cũng không quá tán đồng hai người ở bên nhau, không nói sau khi hai người thành hôn sẽ khiến bản thân xấu hổ biệt nữu, liền nói đến hiểu biết của mình đối với Gia Cát Dật, người này đối với muội muội mình không có tình cảm nam nữ, nhất định không thể cho muội muội hạnh phúc.
“Ca? Ngươi đang suy nghĩ cái gì?” Nàng nghi hoặc hỏi.
“Không có gì, chúng ta vào nhà đi.”
Đã ở ngoài cả buổi sáng, nên chơi cũng đã chơi, nàng ngoan ngoãn gật gật đầu.
Lúc này, khi hai người đang muốn xoay người trở về phòng, một viên giấy tròn từ bên ngoài tường đột nhiên bay vào, sau khi quét qua tuyết lăn xuống mấy vòng, cuối cùng vừa vặn dừng ở bên chân hai người.
Nam Phác Nguyệt cúi người, nhặt lên mở ra, trên giấy chỉ viết mười mấy từ.
“Giờ tuất đêm nay gặp ở Trường Nhạc phường.”
Chỗ ký tên là: Lạc Dương cố nhân.
Y trầm tư một lát, cũng không thể nghĩ được đến tột cùng là người phương nào có tâm tư chơi trốn tìm với y.
“Ca, ngươi muốn đi sao?” Nam Phác Cẩn xem xong lo lắng hỏi, nàng tổng cảm thấy chuyến đi này không phải chuyện tốt.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Tướng Gia Muốn Xoát Tồn Tại Cảm
- Chương 63: Cẩn Chi Tâm