Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tướng Gia Muốn Xoát Tồn Tại Cảm

Chương 62: Kiều Chi Hận

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lại nói Châu Kiều, cũng coi như người đáng thương, sau khi trong trắng bị người vô cớ hủy hoại, tính tình đại biến, hành vi cư xử khi gặp người không còn khéo léo lịch sự như trước nữa, mà một bộ hồn vía lên mây, dáng điệu lo lắng không yên, mấy ngày này, tránh ở trong viện cả ngày lo lắng sợ hãi, cũng không hề giống như trước cứ hai ba ngày lại chạy đến Lăng An Vương phủ, khi cha mẹ nhận thấy không đúng quan tâm hỏi nàng, nàng liền nói không có việc gì, sau đó lại lo sợ bất an một đi một chuyến, đương nhiên, đi rồi cũng chỉ gặp Nam Phác Cẩn, đối với người mình thương nhớ ngày đêm kia, nàng lại khϊếp đảm không có dũng khí gặp.

Tâm tư Nam Phác Nguyệt kín đáo, tuy rằng đối với nàng tới nay cùng không đặc biệt để ý, nhưng mà, dù sao cũng là thê tử chưa qua cửa của mình, về tình về lý thì cũng nên thỉnh thoảng chủ động hẹn gặp mặt, vì thế trong tháng này, tận lực làm hết trách nhiệm, hẹn nàng ba lần, bất quá khiến y khó bề tưởng tượng chính là, mỗi lần gặp mặt nàng đều không thích nói chuyện, hơn nữa còn sinh thói quen căng thẳng không tự nhiên, vì thế, y cũng không hỏi nhiều, bản thân y cũng là người ít nói, lại có tư cách gì đi bình luận người khác chứ?

Cứ như vậy trong một khoảng thời gian dài, phương thức hai người gặp mặt ở chung tương đối không có cải thiện, ngược lại càng thêm biệt nữu, so sánh với quan hệ bằng hữu trong quá khứ, rõ ràng xa lạ lạnh nhạt.

Cũng trong ngày này, ác mộng một lần nữa tái diễn.

Trong Mai Uyển phủ Tướng quân, Châu Kiều sớm cho tỳ nữ lui xuống đi nghỉ ngơi, lúc này nàng vẫn chưa hoàn toàn ngủ say, chỉ là thiu thiu ngủ.

Một mảnh thanh lãnh ngoài cửa sổ, ngay cả tiếng chim kêu cũng rất ít khi nghe thấy, nhánh cây mai trong viện nhẹ nhàng lay động, chỉ một chút này, người không có nội lực căn bản không thể cảm nhận được.

Lúc này, một bóng người nhẹ nhảng nhảy đến trước cửa, sau khi đứng yên, mở quạt gấp trong tay, sau đó cầm lấy quạt mỏng như cánh ve sầu lại kiên cố như thạch nhẹ nhàng xuyên qua khe cửa.

Lập tức, “Cách ~” một tiếng then cửa buông xuống.

Phòng ngủ thật yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng vang lên, những động tĩnh nhỏ này hiển nhiên không kinh động Châu Kiều đang ngủ trong nội thất.

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, đã có bài học kinh nghiệm lần trước, nàng đã sớm sai người đóng chặt các cửa sổ, hơn nữa mỗi ngày vào phòng nàng nhất định phải tháo chốt cửa, một thời gian dài như vậy, cơ hồ thành thói quen sinh hoạt hằng ngày.

Đáng tiếc, đạo cao một thước, ma cao một trượng!

Lâm Khuynh Trần vẻ mặt đắc ý khi đi vào phòng, xuyên qua bình phong, liếc mắt một cái nhìn thấy cảnh tiểu mỹ nhân đang nhắm mắt đi vào giấc ngủ, nghĩ đến lại có thể ăn thỏa thích, trong lòng hắn vui vẻ, ức hϊếp đè thân người lên.

Châu Kiều vốn vẫn ngủ chưa say, đột nhiên vô cớ bị người đè lên thân người, tức khắc hoảng loạn bừng tỉnh, kêu to chói tai.



Hắn có chút hoảng hốt, lấy tay che miệng nàng, thấp giọng cảnh cáo: “Ngươi đây là muốn thu hút mọi người đến đây sao? Để cho mọi người đều biết ngươi đã là người của ta? Nếu đây là điều ngươi hy vọng, vậy thì ngươi cứ việc kêu, ta xem sau này còn ai dám cưới ngươi!”

Uy hϊếp! Nhưng lại không có cách nào làm lơ sự đe dọa này!

Châu Kiều bình tĩnh lại, đưa mắt nhìn về phía hắn.

Thấy nàng an phận, Lâm Khuynh Trân dần dần thả lỏng tay.

Lúc này cũng giống như lần trước, hai người vẫn không nhìn rõ diện mạo nhau như cũ. Ở trong lòng Châu Kiều, nàng nhận định kẻ này xấu xí không chịu nổi, vì nàng hận trong lòng! Mà trong mắt Lâm Khuynh Trần, suy nghĩ của hắn càng đơn giản, nữ nhân này bất quá chỉ là công cụ phát tiết mà thôi, có lẽ mục đích ban đầu của hắn rất thuần túy, chỉ muốn phá hư hôn nhân của Nam Phác Nguyệt với nàng, bất quá sau lại vì nếm được tư vị không tồi mà thay đổi suy nghĩ, nhàn rỗi không có việc gì dùng để làm ấm giường cho hắn cũng tạm được.

Châu Kiều không kêu nữa, rốt cuộc những câu hắn nói đều là thật, nếu gọi người đến, đối với bản thân chỉ trăm hại mà không có một lợi, nhưng nếu cứ như vậy khiến nàng ngồi yên chờ chết sao?

Không!

Nàng mới không như vậy! Nàng sớm đã đề phòng hết mực, vẫn còn lưu lại một thủ đoạn.

Chỉ thấy ánh mắt nàng đột nhiên lạnh băng, nhanh chóng rút một cây kéo từ dưới gối đã chuẩn bị thật lâu trước đó, không chút suy nghĩ liền đâm hắn.

Mà gian hoạt như hắn, đã sớm đoán được tiểu tâm tư này của nàng, lắc mình một cái, nhẹ nhàng tránh thoát, sau đó nâng một tay nắm lấy cổ tay đang cầm hung khí của nàng, dùng sức gập lại, nàng ăn đau một tiếng, kéo rơi trên mặt đất.

“Ngươi đây là muốn mưu sát thân phu sao?” Hắn sâu kín nói.

Châu Kiều hận nghiến răng nghiến lời, kiên quyết nói: “Ngươi gϊếŧ ta đi, dù sao ta cũng không muốn sống tạm bợ trên thế giới này!”



“Chậc châc ~ sao ngươi phải khổ như vậy chứ, ta sẽ không làm gì ngươi, chỉ bản công tử gần đây có chút trống rỗng, cho nên tối nay tới đây chỉ muốn mượn thân thể ngươi dùng một chút.” Vừa nói vừa xoa gương mặt bóng loáng của nàng, nghiền ngẫm cười nói, “Dù sao ngươi đã là người của ta.”

Nàng quay đầu đi chỗ khác, tàn nhẫn nói: “Người đồ Đăng đồ tử! Hạng người vô liêm sỉ! Ta nguyền rủa ngươi chết không được tử tế!”

Lâm Khuynh Trần nghe xong cũng không tức giận, ngữ khí cà lơ phất phơ nói: “Tuy ngươi nói như thế nào, đêm nay bản công tử muốn ngươi là điều chắc chắn rồi!” Nói xong không đợi nàng đáp lại, liền gấp không chờ nổi mà ấn nàng lên giường, cúi đầu, hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.

Kỳ thực hắn ngày thường rất không thích hôn môi nữ nhân làm ấm giường như vậy, nhưng hình như đối với nàng ngoại lệ, miệng nàng thanh hương, cái lưỡi tiểu xảo thơm ngọt, rất có lực hấp dẫn, này **, như bị hạ thi cổ, khiến hắn muốn ngừng mà không được, sau đó từng bước từng bước dẫn hắn phạm tội.

Châu Kiều dù sao cũng là nữ tử, hơn nữa hàng năm dưỡng trong khuê phòng, sức lực so với hắn nhỏ hơn rất nhiều, cho đến khi khí lực hoàn toàn không còn, chỉ có thể mệt mỏi mềm mại nằm bên mép giường, mặc người xâu xé.

Quần áo hai người rất nhanh bị Lâm Khuynh Trần cởi bỏ, hai thân thể gần như ** dính sát bên nhau, đập vào thị giác, khiến người nhịn không được mà mặt đỏ tai hồng.

Thấy âu yếm đủ rồi, người dưới thân đã nổi lên phân đã nổi lên phản ứng, vì thế hắn bức thiết đỉnh đi vào.

Một đỉnh đến tận cùng, hai người đồng thời cầm lòng không đậu mà phát ra tiếng than nhẹ, thanh âm thật nhẹ, cũng thực êm tai.

Hắn động, Châu Kiều liền xấu hổ cùng giận dữ rêи ɾỉ, loại cảm giác này thật sự kỳ diệu, lần trước vì là lần đầu, cho nên chỉ có đau, mà lần này không giống, lần này rõ ràng khiến nàng muốn ngừng mà không được, ban đầu đau nhức sau lại tê ngứa, khiến nội tâm nàng thực khát, nhịn không được mà biến thành tình loạn ý mê, nàng tận lực không cho mình kêu thành tiếng, nhưng cảm giác lại là thật, vì thế, bất chấp mọi thứ trong nội tâm mâu thuẫn giãy dụa, rất nhanh vùi đầu kiềm nén thấp giọng rên nhẹ…..

Thấy nàng bị mình chinh phục, Lâm Khuynh Trần tức khắc tràn ngập cảm giác thành tựu, làm một nam nhân thường xuyên bị người nghĩ nhầm là nữ tử mà nói, loại cảm giác tự hào này nháy mắt lớn gấp đôi, vì thế rất nhanh, hắn càng thêm ra sức cuồng dã, sau mấy hiệp, cho đến khi thật sự mệt không thể động đậy nổi mới buông nàng ra.

Đêm này, hắn sau khi ăn không có rút ra, bởi vì nàng muốn quá nhiều, cho nên thể lực chống đỡ không nổi mà ngủ thϊếp đi, mà Châu Kiều cũng thế.

Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng, khi Châu Kiều chậm rãi tỉnh lại, hắn còn chưa đi.

Trên giường ấm áp, hai người lõa thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngủ chung một chăn, trong ổ chăn, một đôi cánh tay vững chắc mềm nhẵn ôm vòng bên người nàng từ phía sau, hơn nữa càng khiến nàng thêm xấu hổ và giận dữ muốn chết chính là, một tay trong đó còn làm càn chính xác nắm bên ngực mềm mại của nàng…..
« Chương TrướcChương Tiếp »