Chương 61: Nguyệt Tang Thương

“Ca, ngươi không cần loạn tức giận, là ta cho các nàng lui xuống, không có lệnh của ta không được tiến vào.” Nàng vội vàng giải thích.

“Ngươi!” Nam Phác Nguyệt không hiểu mà nhìn nàng, “Ngươi biết rõ thân thể mình không tốt, còn không chú ý giữ ấm, ngươi muốn gì?” Nói xong trong mắt tràn đầy phẫn nộ, y thật sự tức giận, nhưng càng thêm lo lắng.

Nam Phác Cẩn giống như hài tử làm sai đáng thương điềm đạm nhìn y, biết y thật sự không vui, vì thế nhẹ nhàng đung đưa tay y chu miệng nói: “Ca, ta đảm bảo lần sau sẽ không như vậy.”

Y bất đắc dĩ lắc đầu, lần nào cũng như vậy, muội này của y không làm y bớt lo, từ sau khi phụ vương mất, cho tới nay, y vừa là cha vừa là ca, không chỉ chăm sóc, chiều chuộng nàng hết mực mà còn những lời dặn dò dậy dỗ đều xuất phát từ trong miệng y, cho dù làm đến như vậy, nhưng lại vẫn như cũ cảm thấy vô lực.

“Chỉ mong là vậy.” Y thở dài một hơi, nói xong ra cửa gọi một người hầu.

Người hầu kia bước nhanh chạy tới, cung kính nói: “Vương gia, có gì phân phó?”

Y trầm giọng nói. “Đi gọi tất cả nha hoàn Di Tâm Uyển đến, nói rõ cho các nàng hiểu, sau này phải hầu hạ tốt cho ta.”

“Vâng.”

Người hầu lĩnh lệnh mà đi.

Đợi đến khi người hầu kia đã đi rất xa, y vẫn như cũ đứng lặng ở ngoài cửa, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn trên không trung vài phần u ám, tâm tư liền bay tới mười năm trước….

Một năm kia y mười một tuổi, muội muội sáu tuổi, sau khi phụ vương qua đời hai năm, mà trong ấn tượng muội muội, ký ức đối với phụ vương đã ít lại càng ít, mặc dù đôi khi sẽ đột nhiên hỏi, y chỉ nói: Phụ vương của chúng ta là anh hùng, phụ vương cả đời nam chinh bắc chiến, đánh hạ vô số ranh giới….. Nói rất nhiều, mà mỗi lần nói xong lời cuối cùng, y đều không quên thêm một câu: Phụ vương, ngài rất yêu muội.

Y không có lừa nàng, phụ vương xác thực rất yêu nàng, cho dù là vì mẫu phi bọn được sủng ái cũng tốt, vẫn là yêu ai yêu cả đường đi lối về cũng thế, không thể nghi ngờ hai người bọn họ được sủng ái nhất trong các hoàng tử công chúa.



Hết thảy những việc có liên hệ với phụ vương tạm thời gác xuống, ký ức dừng lại ở mười năm trước.

Vẫn còn nhớ ngày hôm đó, cũng là vào mùa đông, thời tiết cũng giống như lúc này có chút khắc nghiệt, gió lạnh từng trận, muội muội đã nằm trên giường mấy chục ngày, đã tìm rất nhiều thái y, nhưng vẫn như cũ không có chuyển biến tốt đẹp, cuối cùng không còn cách nào khác, y đành phải truyền tin cho ngoại tằng tổ phụ Khương Tử Mưu, tên Khương Tử Mưu này chắc hẳn mọi người nghe tương đối quen tai, không sai, người này chính là người đàn ông bất lão kết hợp giữ kỹ năng thủ công cùng kỹ năng y thuật, tính đến hiện tại, vị bất lão này đã 103 tuổi, có thể thấy rõ, tuổi tác cùng bối phận của hai người cách rất xa.

Lúc này lại nói đến Khương Tử Mưu, khuôn mặt vẫn như cũ dừng ở 50 năm trước, tuy không còn trẻ, nhưng vì quanh năm luyện đan cùng y thuật, cho nên dung mạo dừng lại ở khoảng khắc luyện ra đan dược kia, hắn cũng coi như không biết chính xác mình rốt cuộc có thể sống bao lâu, có lẽ là mười năm sau, có lẽ hai mươi năm sau, lại có lẽ……. Nhưng khẳng định không phải là vĩnh viễn, hắn tin hết thảy đều có quy luật, chẳng qua canh giờ chưa tới mà thôi.

Vị bất lão này sống ở rừng cây, thâm cư thâm sơn, nghe tin liền đến.

Sau khi xem xét, nắm rõ bệnh tình Nam Phác Cẩn, sắc mặt dần hiện lên một tia sầu lo, kéo theo Nam Phác Nguyệt đến thiên thất, vuốt râu nhíu mày nói: “Nguyệt tôn nhi phải chuẩn bị trước tâm lý a.”

Nam Phác Nguyệt có loại dự cảm không tốt, nhưng vẫn khẽ gật đầu.

Lão thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Muôi muội ngươi từ khi mới sinh đã có bệnh, đến nay đã sáu năm rồi, năm ngoái phát tác cũng chưa rõ ràng, lúc này đây bất quá cũng là bệnh trạng nhất thời, ta kê đơn thuốc cho nàng, không quá hai ngày liền không có việc gì như người bình thường.”

Nam Phác Nguyệt lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

“Nhưng ……” Hắn giương mắt ngưng trọng tiếp tục nói, “Chứng bệnh này đã ẩn giấu rất sâu, ta cũng chưa từng gặp qua loại bệnh này, theo như tình hình trước mắt, nếu như vẫn tiếp tục không có phương thuốc, nàng sẽ sống không quá hai mươi tuổi.”

“Cái gì?!” Trong lòng Nam Phác Nguyệt hoảng hốt, đại não trông rỗng, trong đầu chỉ có câu kia: Sống không quá hai mươi tuổi…..Y nắm chặt ống tay áo Khương Tử Mưu, sốt ruột hỏi, “Khương tổ công nhất định phải cứu cứu nàng, nhất định.”

Y mười một tuổi nhiêm nhiên vẫn là hài tử, y cũng sẽ như người thường mà đau như vậy, vô thố như vậy, đặc biệt đối mặt với vần đề của muội muội ruột của mình. Sống hay chết, bất quá chỉ là chuyện nháy mắt, y không cam lòng, y không thể mất đi nàng!

Huynh muội tình thâm, Khương Tử Mưu lý giải, nghĩ đến vài thập niên trước lão cũng từng có một muội muội, lúc ấy binh hoang mã loạn, loạn trong giặc ngoài, khi đó hắn vẫn là Tứ hoàng tử Ngụy quốc, vì được phụ thân coi trọng, Đại hoàng tử ghi hận trong lòng, để giữ được ngôi vị Thái tử, dẫn đến bản thân bị hãm hại, rồi sau đó vì bản thân dẫn đến hàng loạt huyết án, lão đều rõ ràng trong lòng, mẫu phi bị người vu hãm đày vào lãnh cung, không lâu sau vì hàm oan mà thắt cổ tự sát, mà tiểu muội muội kia, vì thù hận làm u mê đầu óc mà âm thầm báo thù, lại không nghĩ đến bị giặc nắm lấy nhược điểm, vì thế cũng bị hại đến chết. Lão bi thống vạn phần, bất đắc dĩ trốn đi, dưới sự liều chết hộ vệ của các sĩ tử rốt cuộc chạy trốn đến núi sâu rừng dã, lại không ngờ, lần chạy trốn này lại mấy chục năm. Lúc ấy, chỉ có một hài tử mười mấy tuổi kia, là người thân còn lại duy nhất của lão, hài tử kia tính tình yếu đuối, không thích cùng người tranh đấu, cho dù gia tộc bị hãm hại mà chịu khổ, y cũng chỉ lấy nước mắt rửa mặt mà không thể trả thù, bất quá, cũng vì tính cách như vậy mới có thể bảo toàn tính mạng, về sau khi Khương Tử Mưu truyền xuống, mẫu thân Nam Phác Nguyệt chính là một trong những nữ nhi của hài tử đó, nói cách khác là cháu gái Khương Tử Mưu.

Quan hệ có điểm phức tạp, nhưng cũng may không khó chải chuốt rõ ràng.



Lúc này Khương Tử Mưu vỗ vai y an ủi.

Y nâng gương mặt thanh tú lên nhìn hắn.

Khương Tử Mưu trầm giọng nói: “Tôn nhi chớ nóng vội, bệnh này không nhất định không có thuốc chữa, cho tổ tông thời gian mấy năm, tổ tông chắc chắn tận lực tìm ra phương thuốc.”

Cũng chỉ có thể như thế, Nam Phác Nguyệt trầm mặc gật đầu.

Muội muội xác thật chuyển biến tốt đẹp như mong đợi, y cuối cùng cũng có thể tạm thời yên tâm.

Khi muội muội bình yên vô sự ngày thứ ba, Gia Cát Dật đến tìm y, hắn nói muốn đi chùa Vạn An, sau đó lại nói vài điều gì đó, Nam Phác Nguyệt cũng không nhớ rõ lắm, lúc ấy y chỉ lo lắng cho tình trạng bệnh của muội muội, tâm tình có chút áp lực nên thái độ y đối với hắn cũng chẳng có chỗ nào tốt.

Phục hồi tinh thần, Nam Phác Nguyệt ảo não lắc đầu: Như thế nào lại nhớ tới hắn?

Lúc này ánh trăng chiếu ngoài cửa, vài tỳ nữ vâng vâng dạ dạ chạy đến đây.

Chạy đến trong viện, đi đến trước mặt hắn, bọn tỳ nữ cuống quít quỳ xuống thỉnh tội.

Y vung tay lên: “Bỏ đi, đốt lò sưởi trước, nếu còn lần sau, nhất định không tha nhẹ cho các ngươi.”

“Vâng ~” mấy người trăm miệng một lời đáp lại.

Một ngày này, Nam Phác Nguyệt bồi Nam Phác Cẩn thẳng đến trời tối, y biết muội muội ngày thường không có bằng hữu thổ lộ tình cảm, người duy nhất là Châu Kiều sắp cưới vào cuối năm nay, mà Châu Kiều cũng không biết vì duyên cớ gì, từ khi hai người đính ước đến nay, nàng liền rất ít lộ diện, Nam Phác Nguyệt chỉ cho rằng nàng là người tri thư đạt lý, tin tưởng và chấp hành phong tục không nên thường xuyên gặp mặt nhau trước khi thành thân, cho nên cũng không để trong lòng.