- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Tướng Gia Muốn Xoát Tồn Tại Cảm
- Chương 60: Người Dưng Nước Lã
Tướng Gia Muốn Xoát Tồn Tại Cảm
Chương 60: Người Dưng Nước Lã
Cuối cùng cũng nói được câu đầu tiên, hóa ra muốn thừa nhận bản thân thích nam nhân là việc thật sự gian nan như vậy, phụ thiên hạ vẫn luôn khen hắn có dũng có mưu, khi gặp được vấn đề tình cảm, còn không phải vẫn khó mở miệng.
Mà lúc này, Tư Mã Ngọc nghiễm nhiên càng thêm khẩn trương, ánh mắt ôn thuận bắt đầu trở nên mơ hồ, có mong chờ, có sợ hãi, động tác trở nên không được tự nhiên, chỉ gian nan chờ hắn câu tiếp theo sẽ nói ra tên người nọ.
“Ha ha, định lực Ngọc huynh thật đáng kinh ngạc nha.”
Tư Mã Ngọc nhìn về phía hắn, bốn mắt nhìn nhau, ngay sau đó ánh mắt trở nên nhấp nháy, nhìn không ra suy nghĩ của nhau, lúc sau hắn không nhịn được bật cười nói: “Cũng không phải, suy nghĩ của ta cũng không cổ hủ như ngươi tưởng tượng, Dật đệ lo lắng nhiều rồi.”
“Ừm, như vậy thì tốt.” Đã nói đến nước này, Gia Cát Dật tiếp tục hỏi, “Vậy theo ý kiến của ngươi, ta nên làm thế nào cho phải?”
Hiếm khi thấy y trái lại hỏi mình một lần, lại không nghĩ lại là vấn đề tình cảm. Tư Mã Ngọc có chút mờ mịt nhìn hắn: “Dật đệ có thể cho ta biết tên họ người nọ không?”
Gia Cát Dật ngừng giây lát, chậm rãi đặt một tay lên trán ==|||, ngước một mắt lên, biểu cảm vô cùng hài hước cùng đáng yêu nói: “Người nọ…..” Nhẹ nhẹ giọng nói, lấy đủ dũng khí tiếp tục nói, “Người nọ chính là Lăng An Vương.”
Sau khi nói xong giống như cà tím héo, cả người không còn sức lực.
“Cái gì?!” Tư Mã Ngọc không còn bình tĩnh. Quả nhiên, quả nhiên là y! Hắn đã sớm nhận thấy tình cảm Gia Cát Dật dành cho Nam Phác Nguyệt không bình thường, biết từ rất sớm, sao lại còn tự lừa mình dối người hy vọng người nọ chính là mình chứ? Hắn trào phúng nói với chính mình.
“Ngọc huynh, vì sao kinh hoảng?”Gia Cát Dật tự biết người mà bản thân thích chính là cơ hồ không có khả năng có được, như cũng không đến mức hoảng loạn như vậy chứ, hắn tiếp theo nói, “Ta đã nói hết tất cả với huynh, thỉnh cầu Ngọc huynh có thể ra chủ ý giúp ta? Ta cũng là thật sự không có lựa chọn nào khác ngoài việc hỏi.”
Tư Mã Ngọc nỗ lực khiến bản thân giữ bình tĩnh, cho dù bị tổn thương, nhưng hắn vẫn tận lực thả chậm ngữ khí nói: “Y không phải đã định hôn nhân với tiểu thư Châu Kiều sao? Dật đệ tội gì …..” Nói đến đây thì ngừng lại, “Chẳng lẽ nguyên nhân chính là vì việc này, ngươi mới tự sa ngã như vậy?”
Hắn gật đầu: “Đúng vậy, vì chuyện này mà trong lòng uất ức, thầm thương trộm nhớ mấy ngày nay.”
Người đều có tư lợi, Tư Mã Ngọc cũng không ngoại lệ, nếu như có thể khiến hắn thoát khỏi biển khổ, lại có thể tạo cho mình một cơ hội khiến hắn yêu mình, cớ sao không làm, vì thế Tư Mã Ngọc tốt bụng khuyên nhủ: “Dật đệ có thể nghe ta một lời không?”
Gia Cát Dật ngẩng đầu nhìn về phía hắn: “Ngươi nói đi ta nghe.”
Tư Mã Ngọc mang biểu tình hơi mang nghiêm túc nói: “Từ bỏ hắn đi.”
Vừa nghe lời này, Gia Cát Dật nhịn không được càng thêm phiền muộn, chua xót nói: “Tình đã sâu đậm, sao có thể nói muốn quên liền quên.”
Nếu có thể quên, vậy thì hắn đã sớm quên, cũng không đợi đến hôm nay khiên bản thân thương tâm đến như vậy, hơn nữa, chỉ cần đến từ nay về sau không đây dưa với y, hắn liền cảm thấy nhân sinh không còn ý nghĩa, tâm tựa như bị người đào một cái động —— không bao giờ hoàn chỉnh.
“Ngươi sao lại hà tất như vậy chứ!” Tư Mã Ngọc tiếp tục khuyên bảo, “Ở trên một thân cây thắt cổ tới chết* cũng không phải là phong cách của đại nhân ngươi!”
*在一棵树上吊死: Ở trên một thân cây thắt cổ tới chết, câu này dùng để an ủi một người nào đó vừa thất tình, hay mất việc chẳng hạn, theo cái ý là đừng chỉ cố chấp với một lựa chọn.
Đúng vậy a, hà tất như vậy chứ? Hắn cười khổ nói: “Ngươi chưa từng thích ai, sao biết cảm thụ của ta….”
“Ta có.” Tư Mã Ngọc lên tiếng đánh gãy lời hắn, thiếu chút nữa ngồi không yên mà đứng dậy.
“Ồ?” Gia Cát Dật nghi hoặc nói, “Sao ta chưa từng nghe ngươi nói?”
Việc này có thể nói sao? Sau khi nói xong, giữa hai người cái gì cũng không phải sao? Đừng nói là tri kỷ, e rằng chỉ là người qua đường, gặp mặt cũng phải trốn tránh.
Sắc mặt hắn căng thẳng, dời ánh mắt trên người Gia Cát Dật nói: “Một ngày nào đó ngươi sẽ biết.”
Thiếu chút nữa nhịn không được mà nói ra, may mắn trên người hắn vẫn còn một tia lý trí, nếu không hắn sẽ hối hận đến lối thoát cũng không có.
Gia Cát Dật không nói nữa, nghĩ tới nghĩ lui, nữ tử mà hai người quen biết cũng không có mấy người, nếu như lựa chọn một trong những tiểu thư mấy nhà này, hắn căn bản cũng không đoán được là người nào, vì ngoại hình cùng tài năng đều không khác biệt nhau lắm.
Đương nhiên, mặc dù thông minh như hắn, cũng trăm triệu không thể ngờ được Tư Mã Ngọc cũng là đoạn tụ giống mình, hơn nữa người mà hắn thích ngẫu nhiên lại là chính mình.
Từ ngày đó sau khi Tư Mã Ngọc rời đi, Gia Cát Dật liền khôi phục thượng triều sớm, hắn hạ quyết tâm, thử không nhớ đến người kia, cho dù cơ hồ mỗi ngày đều gặp mặt người kia trên buổi triều sớm, không sợ cho dù thân ảnh người kia vẫn luôn ** hồn không tiêu tan xuất hiện trong đầu hắn, như khi ăn cơm, khi đi nhà xí, khi tắm gội…..
Yêu đến khắc cốt, nhiều khi nghĩ đến có chút bồn chồn bất an, vì thế hắn chuyển lực chú ý, liều mạng viết chữ cùng xử lý chính sự, nhưng tác dụng hiển nhiên cũng không lớn.
Cứ hết sức giày vò như vậy mà sống qua hết một tháng, thời tiết từ từ rét lạnh, bắt đầu mùa đông…..
Mà mùa đông này, đã định trước không hề yên ổn…..
Gió lạnh từng trận, thời gian này bất quá mới vừa qua giữa đông, thân thể Nam Phác Cẩn bắt đầu thay đổi, khi mới đầu chỉ phong hàn nhẹ sau lại đau đầu chân nhẹ, đã không mấy khả quan, cho dù đã chuẩn bị trước mọi thứ nhưng vẫn không thể chống lại sự xâm nhập của cái lạnh. Vì thế Nam Phác Nguyệt lo lắng không thôi.
Những ngày này, cũng giống như hơn một tháng nay, từ khi thượng triều đến khi hạ triều, Gia Cát Dật cùng Nam Phác Nguyệt hai người cơ hồ không nói chuyện, mỗi người bọn họ cũng không còn như ngày xưa đưa ra ý kiến của mình, tranh chấp nhau, Đại vương cùng các đại thần thượng triều cảm thấy được điều không thích hợp.
Nam Phác Nguyệt sau khi ngồi kiệu hồi phủ, cũng không quay về viện tử của mình mà trực tiếp đến Di Tâm Uyển.
Trong Di Tâm Uyển, Nam Phác Cẩn người mặc một thân áo phấn hồng thêu hoa, một kiện áo khoác choàng lông hồ tuyết trắng, tóc dài rũ tản phía sau lưng, giờ khắc này đang yên tĩnh ngồi trên thạch đôn.
Nam Phác Nguyệt đến gần phía trước, chỉ thấy nàng đưa mắt nhìn xa xôi, không biết đang suy nghĩ gì, y ho nhẹ một tiếng, lo lắng mở miệng nói: “Cẩn Nhi đang suy nghĩ điều gì?”
Nàng tức khắc lấy lại tinh thần, tươi cười ngọt ngào nhìn y nói: “Ca ca, ngươi đã về rồi.”
“Ngươi nha đầu này.” Y quấn chặt áo choàng nàng lại một chút, bất đắc dĩ lắc đầu nói, “Ta đã nói không có việc gì liền không cần đi lung tung bên ngoài sao?”
“Ca ~” Nàng nhẹ giọng gọi.
Ánh mắt Nam Phác Nguyệt nhu hòa: “Làm sao?”
“Ta …. Ta có phải hay không không còn nhiều thời gian.” Nói xong cúi đầu xuống, không dám tiếp tục nhìn thẳng y.
Nam Phác Nguyệt vừa nghe lời này, trong lòng đột nhiên căng thẳng, lên án mạnh mẽ nói: “Nói bậy gì đó!”
Nàng không nói lời nào, chỉ cúi đầu nhìn dưới chân, đại địa lạnh lẽo xuyên thấu qua lòng bàn chân phiếm một tia rét lạnh, hơi thở vào đông ập vào trước mặt, nàng không lên tiếng thừa nhận loại bi thương này chỉ có nàng mới hiểu, chính mình hiểu rõ thân thể mình nhất, cho dù ca ca không nói, nàng cũng biết vài phần.
Mấy ngày nay trời xác thật có chút lạnh, nhưng đối với nàng mà nói, lại không lạnh lẽo bằng trong lòng.
Lúc này, Nam Phác Nguyệt ôm bả vai nàng, miêng lưỡi khôi phục nhất quán nói: “ Bên ngoài quá lạnh, chúng ta vào nhà đi.”
Nàng gật đầu.
Đi vào phòng, Nam Phác Nguyệt nhăn mi, trong phòng cũng không ấm áp như trong tưởng tượng, đảo mắt nhìn về nơi đặt bếp lò, than củi bếp lò đã châm hết, y tức khắc giận dữ: “Bọn nữ tỳ đêu chết hết ở chỗ nào! Việc này cũng làm không xong, còn cần các nàng làm gì!”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Tướng Gia Muốn Xoát Tồn Tại Cảm
- Chương 60: Người Dưng Nước Lã