Chương 6: Hồi Ức (Tứ)

Phóng tắm rất lớn, chia làm hai gian ngoại thất và nội thất, ngoại thất tuy rằng hoa lệ, nhưng không lớn, chỉ là nơi chủ nhân tạm nghỉ để thuận tiện thay quần áo mới, mà nội thất chính là bể tắm có thể chứa mười mấy người, toàn bộ bể tắm hoàn toàn dùng đá cẩm thạch màu sắc rực rỡ để xây, trên tường bốn phía đều có đầu tiên hạc được chạm khắc bằng ngọc, nước ấm chậm rãi chảy ra từ miệng mỗi đầu tiên hạc, nước ấm vừa vặn chảy vào nội trì, rèm châu treo giữa nóc nhà và sàn đá, tím sa mờ ảo, phảng phất mây khói!

Lúc này, Gia Cát Dật đang đứng ở ngoại thất, một bộ đồ ngủ bằng gấm được gấp đặt sẵn trên giường, hắn chỉ nhìn lướt qua, liền rón ra rón rén đi đến bên trong cổng tò vò kia.

Sương mù bên trong rất lớn, hắn căn bản không nhìn thấy dưới chân, đành phải tay chân nhẹ nhàng chậm rãi đi về phía trước.

Đột nhiên, bên tai vang lên tiếng giọt nước bắn, Gia Cát Dật ngẩn ra: Thật gần a, là ở dưới chân sao?

Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, híp mắt cẩn thận tìm mạt thân ảnh nhỏ nhỏ kia, nếu không phải vì sương mù che lấp, hình ảnh lấm la lấm lét này thật đúng là không xứng với vẻ ngoài thoạt nhìn đầy bụng kinh luân kia của hắn.

Nam Phác Nguyệt nho nho, ở trong chính cung của mình, căn bản không có ý thúc phòng bị, y ngâm mình trong nước suối ấm áp, dùng tay nhỏ hướng từng giọt nước lên người, thanh thản đến hiển nhiên đã sớm quên nhanh tắm xong chạy trở về xem rốt cuộc ‘độc thủ’ người nào đó có lọt vào giường mình hay không.

Mà bên này, người nào đó nín thở ngưng thần, đột nhiên lỗ tai vừa động, khóe miệng giương lên, lặng lẽ vén quần áo giống như một con sói đói ghé vào trong rừng cây tìm kiếm thỏ con, mà hắn, đã xác định được phương hướng ‘thỏ con’, ‘thỏ con’ bên người chính là hướng đông nam, nơi cách mình không đến một mét, con ‘thỏ con ngốc’ kia rõ ràng không cảm giác được có ‘khách’ đến chơi.

Gia Cát Dật cười không khép được miệng, chính là kìm lại không phát ra tiếng động.

Hắn lặng lẽ bò hai cái đến sau lưng Nam Phác Nguyệt, vì duy trì tư thế nằm bò, đúng lúc đối mặt với phía sau lưng y.

Lúc này toàn phần eo dưới Nam Phác Nguyệt toàn bộ ngân trong nước ấm, búi tóc đen như mực tản ra, rũ bên bả vai trái, khoảng cách gần trong gang tấc, Gia Cát Dật chỉ liếc mắt một cái liền nhìn nhìn thấy được y lưng trần trơn bóng non nớt, đôi vai hẹp và mịn màng kia, rất khó tưởng tưởng người trước mắt là một nam tử, mặc dù trước mắt tuổi còn rất nhỏ, vẫn còn gọi là cậu bé, tò mò như Gia Cát Dật, hắn không cho rằng như vậy, không nhịn được nghi hoặc trong lòng: Chẳng lẽ thật sự là nữ tử?

Nghĩ như vậy, lại liền phủ phục bò về phía trước một bước, liền ở trước người nào đó không sợ chết duỗi đầu nhỏ về phía trước, sau đó cúi đầu nhìn về phía trong nước là lúc, một đạo ánh mắt sắc bén hung hăng bên cạnh người hướng đến.

Ánh mắt kia sáng như đuốc, ngay sau đó phảng phất giống như thiêu đốt, Gia Cát Dật đã bị phát hiện, không nghĩ còn chưa xem được rốt cuộc là tiểu đệ đệ hay là tiểu muội muội, lại bị gia hỏa này vừa vặn bắt được.

Hắn ngượng ngùng quay đầu đi, bên trong cười chế giễu, đầu óc thiên hồi bách chuyển nghĩ các loại kiếm cớ hiếm lạ cổ quái, Bất ngờ, tiếng cười đột ngột dừng lại khi tiểu bạch thỏ khịt mũi tức giận ...



Thơm quá!

Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu người nào đó dưới tình huống nguy hiểm như vậy.

Hai cái đầu nhỏ chăm chú nhìn nhau trong thời gian ba giây, Nam Phác Nguyệt nheo đôi mắt phượng dài hẹp xinh đẹp sâu kín mở miệng: “Ngươi nếu là muốn chết sớm một chút, ta có thể thành toàn ngươi.”

Gia Cát Dật tiếp tục bắt đầu cười chế giễu, vừa mới bò đứng dậy, lại không ngờ nước bên cạnh hồ quá nhiều, còn không có đứng vững, dưới chân liền trượt, toàn bộ thân mình ngả về phía trước, bùm một tiếng, toàn bộ mặt úp xuống nước.

May mắn hồ nước lớn, hắn vẫn là một hài tử, nếu một người trưởng thành té như vậy, nhất định vỡ đầu chảy máu.

Nước ấm áp thẳng táp chảy vào miệng hắn mấy ngụm, may mắn kịp thời ngừng lại hô hấp, nếu không lúc này thật sẽ chết đuối.

Khi hắn đang gian nan triều đầu giãy giụa muốn bò lên, vạt áo sau lưng bị một đôi tay nhỏ nắm lên, kéo về phía sau, Gia Cát Dật cuối cùng cũng hít thở được không khí trong lành, dựa vào bên cạnh hồ, thở gấp từng ngụm từng ngụm, trong lòng tuy có chút sợ, nhưng cảm ơn trời đất, cuối cùng được cứu rồi.

Nam Phác Nguyệt nhìn bộ dạng vẻ mặt chật vật của hắn bên người, tâm chỉ cảm thấy báo thù, khóe miệng cong lên: “Đáng đời!”

“Cám ơn.”

Gia Cát Dật hiển nhiên đối với lời y nói không chỉ không có bỏ trong lòng, ngược lại nghiêm túc thành khẩn tỏ vẻ cảm tạ với y.

Câu “cám ơn” thành khẩn này ngược lại làm Nam Phác Nguyệt nhíu mày, cảm ơn? Đây là lần đầu tiên nghe người khác nói với y loại lời này, làm sao cảm giác quái quái?

Đang lúc Nam Phác Nguyệt còn trong khoảng khắc dư vị câu cảm ơn, hành động bất ngờ của người nào đó hoàn toàn đánh tan một tia ấm áp y vừa mới dâng lên.