Chương 59: Vì Tình Sở Khốn

Nói rất nhẹ nhàng, phảng phất hết thảy trong mắt hắn đều không đáng nhắc đến như vậy.

Bàn tay to xoa trước ngực mền mại của nàng, cảm xúc không tồi, vì thế, hắn cúi người áp lên, hôn lên mặt nàng, cổ nàng, sau đó chuyển xuống cặp nhũ nàng, hít một hơi thật sâu, không nhịn được mà cởϊ qυầи áo mình ra, lúc sau hạ thân tiến đến chốn đào nguyên của nàng, nhẹ giọng nói: “Ngoan, nhẫn một chút liền qua.” Nói xong đĩnh về phía trước, tức khắc phát ra một tiếng trầm nặng.

Mà nàng, không bao giờ là xử nữ!

Người trên người vẫn luôn ôn nhu mà không mất lực đạo vận động, lúc này, ánh mắt Châu Kiều dại ra nhìn màn giường, nước mắt không một tiếng động từng giọt lăn tròn rơi xuống, phảng phất như chỉ còn lại một cái vỏ, không có suy nghĩ, không có giãy giụa…….

Rất đau! Đau đớn không chỉ thể xác, còn có linh hồn! Nàng sắp gả cho người nàng yêu nhất, nàng vốn tưởng rằng mình là nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế giới, nhưng không nghĩ đến, chỉ trong một thoáng nháy mắt nàng biến thành nữ nhân bất hạnh nhất.

Một đêm này, hắn muốn nàng hai lần, bởi vì suy xét đây là lần đầu tiên của nàng, cho nên xuống tay nhẹ một chút, hiển nhiên đây không phải là phong cách làm việc của hắn, nếu đổi là trước kia, hắn có thể không dám chắc làm bao nhiêu lần, bởi vì hắn không quan tâm, hắn trước nay chính là lấy bản thân làm trung tâm, thà rằng hắn phụ người trong thiên hạ, cũng không thể để người trong thiên hạ phụ hắn! Hắn chính là Lâm Khuynh Trần! Một nam nhân bề ngoài âm nhu nội tâm tăm tối.

Giảo hoạt độc ác như hắn, ngày thường đến vô ảnh đi vô tung, sau khi biết được tin tức Nam Phác Nguyệt cầu hôn Châu phủ, bỗng nhiên tâm huyết ** chạy đến phá hư quan hệ hai người bọn họ, hắn không thể nói tại sao, tóm lại không thích nghe tin tức y sắp thành thân.

Lần này có lẽ xuất phát từ mềm lòng nhất thời, có lẽ là rất lâu rồi chưa nếm qua thân thể xử nữ, lại có lẽ là ….. đến chính hắn cũng chưa nhận ra được một cảm xúc không thể giải thích được, đến nỗi hắn hạ thủ lưu tình, hắn nghĩ, sau lần này, hắn sẽ còn đến nữa.

Thân thể này, thật sự khiến hắn mê luyến!

Sự việc xong xuôi, hắn giải huyệt đạo nàng sau đó đào tẩu, Châu Kiều vẫn luôn giấu chính mình trong chăn, mất đi trinh tiết, lòng đầy xấu hổ khiến nàng lo lắng, ngày mai, ngày sau….. nàng không biết như thế nào đối mặt với Nam Phác Nguyệt, nghĩ đến ngày nàng bị y phát hiện không còn là xử nữ mà mất đi y, nàng liền hoảng loạn vô thố.

Ngày này, thời tiết thấm lạnh, mặt phía tây thành Kinh Tri, một phủ đệ mới xây lên không lâu, phủ đệ tọa lạc vùng đất tương đối hoang vu, một bảng hoành phi màu đen treo giữa cửa giữa cửa phủ, trên hoành phi có khắc ba chữ vàng lớn Thái Sử Phủ, nếu có bá tánh bình thường không biết tên họ phủ chủ, ta có thể tại đây nói cho hắn biết, người này tính tình ôn hòa, tâm tính lương thiện, chính là Tư Mã Ngọc hầu tước Tương Bắc Huyện trước đây.

Lại nói Tư Mã Ngọc, sau khi lập công lần trước, chủ động thượng tấu Đại vương không cần phong thưởng, chỉ cầu điều đến Kinh Tri, dù chức quan lớn hay nhỏ cũng không oán hận một lời, Đại vương nhân trí, vì thế, vì thế hắn được như mong muốn, dời đến Kinh Tri làm Thái Sử, chức trách chủ yếu là chưởng quản công văn, sách mệnh chư hầu khanh đại phu, ghi lại sử sự, kiêm quản điển tịch, lịch pháp, loại công việc hiến tế.



Chức quan cũng không nhỏ, nhưng đối với hắn mà nói, chức trách gì cũng không quan trọng, bất quá một cái hàm hào mà thôi, mà hắn một lòng đến đô thành không vì lý do gì khác, chỉ vì hắn muốn cùng người kia sớm chiều ở bên nhau mà thôi, lại nói người kia khiến hắn hồn khiên mộng nhiễu*, nếu là mỹ nữ khuynh thành cũng không có gì lạ, nhưng cố tình lại là một nam nhân, nói như vậy mọi người đều đã đoán được, không sai, người nọ chính là Gia Cát Dật.

*魂牵梦绕 hồn khiên mộng nhiễu: hình dung nhớ nhung vạn phần.

Mấy ngày nay thượng triều, hắn chưa gặp Gia Cát Dật, thẳng đến khi không nhịn được sai người âm thầm hỏi thăm, mới biết được nguyên nhân sinh bệnh ở nhà.

Trong lòng lo lắng, vì thế vừa mới lui sau khi lâm triều liền vội vội vàng vàng chạy đến phủ Tả tướng.

Mang theo thực phẩm bổ sung dinh dưỡng đi vào phòng ngủ Gia Cát Dật, lại thấy ngoài phòng ngủ một gã sai vặt hay nha hoàn cũng không có, đi đến phía trước gõ cửa, không ngờ phía trong truyền đến khẩu khí không kiên nhẫn.

“Ta đã nói bao nhiêu lần, bất luận việc gì cũng không được đến quấy rầy!”

Tư Mã Ngọc nhíu mày, mở miệng: “Dật đệ, là ta.”

Tư Mã Ngọc? Gia Cát Dật trầm tư một lát, xoay người ngồi dậy, cũng không kịp mặc quần áo chỉnh chu, liền đứng dậy đi mở cửa.

Hai người chạm mặt. Tư Mã Ngọc cả kinh, không lường trước mấy ngày không gặp, hắn biến thành bộ dạng tùy tụy sa sút như vậy.

Chỉ thấy tóc hắn tán loạn, đôi mắt khô khốc, râu mọc quanh môi mỏng gợi cảm, trên người một bộ trung y lỏng lẻo, chật vật không nói lên lời.

Đối với hình tượng bản thân, Gia Cát Dật căn bản không để trong lòng, mời Tư Mã Ngọc vào phòng, vừa định pha trà rót nước thì thấy ấm trà khô cạn, nhất thời bật cười, liền gọi nha hoàn.



Ngoài cửa không có người, Tư Mã Ngọc ngăn lại nói: “Không cần, vi huynh không khát.”

Gia Cát Dật cũng không cần nhiều lời nữa, tâm tình nặng nề ngồi trên giường, tự giễu nói: “Khiến Ngọc huynh chê cười rồi.”

Thấy hắn bộ dáng như vậy, nội tâm Tư Mã Ngọc sớm đã không dễ chịu, hắn lắc đầu, ở trong lòng hắn, vô luận Gia Cát Dật biến thành bộ dạng nào, hắn đều không để ý, chẳng sợ có một ngày Gia Cát Dật biến thành ăn mày, chỉ cần Gia Cát Dật mở miệng, hắn nhất định sẽ không ghét bỏ, sau đó thu lưu Gia Cát Dật ở bên người cả đời. Nghĩ như vậy, hắn quan tâm hỏi, “Hôm nay đến đây là nghe nói Dật đệ nhiễm bệnh ở nhà, vì thế sau khi hạ buổi triều sớm liền đến đây vấn an, không biết Dật đệ thân bị bệnh gì?”

Hắn vừa nghe, lập tức cúi đầu tươi sáng cười nói: “Nào có bệnh gì.” Sau đó thở dài, nghiêm mặt nói, “Nói dối là ủ bệnh, khiến Ngọc huynh bận tâm rồi.”

Không bệnh sao? “Dật đệ thế mà có tâm sự gì sao?”

Gia Cát Dật ngẩn ra, suy nghĩ trái phải, Tư Mã Ngọc như một người bạn tri kỷ ở bên mình nhiều năm qua, tính tình tao nhã như ngọc, ngày thường nếu có chuyện gì không hiểu rõ đều chưa từng che giấu chính mình, một bằng hữu tâm giao như vậy, khiến hắn có gì đáng giá giấu diếm chứ? Vì thế, mím môi, thẳng thắn thành khẩn nói: “Thật không dám giấu diếm, ta hiện giờ hãm sâu hoàn cảnh xấu hổ, lòng dạ vẫn chưa thoải mái, thế nhưng hiện giờ tình cảnh khó khăn, thật là……” Nói đến đây liền suy sụp cười.

Tư Mã Ngọc sau khi nghe trong lòng căng thẳng, không nghĩ đến Gia Cát Dật sẽ nói đến chuyện tình cảm, mà lúc này, hắn vội vàng muốn biết người nọ là ai, muốn biết rốt cuộc tiểu thư nhà nào khiến Gia Cát Dật cam tâm tình nguyện sa đọa, muốn hỏi nhưng lời đến bên miệng lại không dám mở lời, hắn xác thật sợ, sợ bản thân sau khi biết sự thật lại vô pháp thản nhiên tiếp thu, có lẽ, hắn còn ôm một tia hy vọng, hy vọng người kia chính là chính mình, mặc dù hy vọng rất xa vời.

Thấy hắn muốn nói lại thôi, Gia Cát Dật nhịn không được hỏi: “Ngọc huynh chính là muốn biết người nọ là ai?”

Một lời trúng đích, cơ hồ mỗi lần đều như thế này, bản thân muốn nói điều gì đều bị hắn đoán được, có lẽ đây là ăn ý đi, nếu ăn ý là tâm tâm tương tích, thật tốt biết bao, Tư Mã Ngọc khẽ gật đầu: “Không sai.”

Lời đã đến phân thượng này, lúc này Gia Cát Dật nếu không nói chỉ sợ cũng không được như ý, hơn nữa sau này tâm sinh ra ngăn cách hoặc hiềm khích lẫn nhau, vì thế sau khi cân nhắc, thong dong nói: “Người này là…..” Đang nói thì giương mắt nhìn Tư Mã Ngọc.

Hắn tức khắc bắt đầu khẩn trương.

“Là một nam nhân.”