Không nghĩ đến, hắn vậy mà sẽ khóc, một nam nhân vững vàng kiên định vậy mà vì bản thân mình mà khóc, nghĩ đến nam nhân này từng diễn thuyết hùng hồn dưới cổng thành, nghĩ đến nam nhân này từng uy phong lẫm liệt trên chiến trường, nghĩ đến hắn bình tĩnh trầm ổn khi đối mặt với hết thảy mọi khó khăn…. Nam Phác Nguyệt đột nhiên đau lòng, so với nỗi đau trên đầu, tim dường như càng đau lợi hại hơn một chút, y quyến luyến trong l*иg ngực, buộc bản thân không được mềm lòng vào lúc này, nếu không hết thảy sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, vì thế y một lần nữa nói lời tàn nhẫn: “Ngươi đi đi! Ta không muốn lại nhìn thấy ngươi!”
Gia Cát Dật không dám tin tưởng mà nhìn y, bản thân đã vì y mà làm đến đây, chẳng lẽ núi tuyết này thật sự làm từ băng sao? Chẳng lẽ những ngày trước đối với chính mình đủ loại tốt đều là ảo giác của bản thân sao? Hắn không tin, hắn vẫn nhớ rõ y nhiệt tình đáp lại khi hai người thân mật, càng nhớ rõ trước đó không lâu hai người còn son sắt thề sẽ không rời xa nhau. Y gạt ta, y nhất định che giấu điều gì, trong lòng Gia Cát Dật xác định nói, sau đó ôm y đến giường, ngay sau đó liền áp người xuống, đến khúc dạo đầu cũng không làm mà liền mở áo ngoài của y ra.
Nam Phác Nguyệt duỗi tay ngăn cản, lại không nghĩ hắn càng thêm ngang tàng bạo ngược.
“Ngươi!” Nam Phác Nguyệt vừa thẹn vừa giận đẩy y ra, biết rằng cho dù bản thân có nói thêm gì cũng vô dụng.
Mà hắn chính là không tin, hắn phải dùng hành động để chứng minh phán đoán của mìn, rất nhanh lôi kéo cởi bỏ quần áo nhau, trở người y lại cúi người áp lên.
Giống như cơn hạn hán kéo dài gặp một cơn mưa ngọt ngào, Gia Cát Dật thoải mái gầm nhẹ một tiếng, Nam Phác Nguyệt đồng dạng hoài niệm bá đạo của hắn, nếu đã bị khơi lên dục hỏa, dứt khoát cùng hắn trầm luân một lần cuối cùng.
Màn giường đong đưa, phát ra tiếng vang rít rít, ** cùng vực sâu tội ác trong bóng đêm càng thêm hung ác dữ tợn.
Sau mấy hiệp, hai người đều mệt mỏi nằm trên ** mà ngủ.
Ngày thứ hai, mặt trời chiếu vào trong phòng, rải xuống phiến phiến ấm áp.
Gia Cát Dật sau khi tỉnh lại vẫn ôm y từ phía sau như vậy, mà những điều này y đều biết cũng không trốn tránh.
Thắng đến lúc trưa, Nam Phác Nguyệt khẽ mở cánh môi nói: “Về đi.”
Hắn cắn trên khóe môi y trừng phạt, không cam lòng nói: “Ta biết ngươi yêu ta, tối qua kêu đến ** như vậy, ta đúng là nghe rõ như vậy, ngươi đừng vội không thừa nhận.”
Hơi thở ái muội phả vào lỗ tai y, ấm ấm, tê tê, Nam Phác Nguyệt nhịn không được sắc mặt có chút hồng nhuận nói: “Cài này cùng yêu hay không yêu không có quan hệ, hết thảy đều do bản thân ngươi tình nguyện một phía.”
“Ngươi!”
“Còn có.” Y đánh gãy lời hắn, “Ta có kêu hay không kêu cũng không chứng minh được điều gì, đây là phản ứng của thân thể, giống như người làm bừa như vậy, bất kỳ ai cũng không chịu nổi, ngươi chớ có thoái thác trách nhiệm, toàn bộ đều đổ lên đầu ta.”
Hắn không chết tâm, trực tiếp hỏi: “ Nguyệt ~ ngươi có phải hay không có nỗi niềm khó nói, nếu có có t hể nói cho ta nghe, ta chắc chắn…..”
“Không có!” Nam Phác Nguyệt lại một lần nữa đánh gãy lời hắn, nói thì như thế nào, chỉ làm hắn càng thêm dây dưa vô vị, lộng đến cuối cùng không gì ngoài khó rời xa.
“Nguyệt ~” hắn khẽ gọi, “Tối hôm qua, có phải tối hôm qua ta quá xúc động xuống tay đánh ngươi quá mạnh, cho nên …..”
“Không phải! Ngươi không cần nghĩ nhiều, ta chỉ nói một lần, thời gian của chúng ta đã kết thúc.”
Kết thúc sao? Cứ như vậy cả đời không qua lại với nhau sao? Gia Cát Dật suy sụp xoay người nằm trên giường, qua một lúc, hắn chậm rãi đứng dậy mặc quần áo, Nam Phác Nguyệt cũng thuận thế ngồi dậy, tìm một bộ quần áo sạch bắt đầu mặc lên.
Sau khi hai người gần như sửa sang lại quần áo xong, Gia Cát Dật bĩnh tĩnh nói với y: “Có thể để ta phát quan cho ngươi lần cuối không?”
Hắn dừng một chút, lúc sau nhẹ nhàng gật đầu.
Trước gương đồng, mái tóc đen dài buông xuống, những sợi tóc đen rũ bên tai, gương mặt tuấn nhan ngọc diện xinh đẹp đến không thể tưởng tượng được.
Gia Cát Dật nhìn đến ngây ngốc, mặc dù cơ hồi mỗi ngày đều nhìn thấy gương mặt khuynh quốc này, nhưng hắn ngắm cũng không chán, hắn nghĩ, đời này ngoại trừ y, chỉ sợ bản thân đối với ai khác tim cũng không đập thình thịch.
Sau khi quấn phát quan cho y xong, cầm lòng không đậu mà cúi người xuống, nhẹ nhàng mền mại hôn xuống……
Nam Phác Nguyệt ngồi xếp bằng yên tĩnh trên ghế nệm, nhắm mắt tiếp nhận.
Thấy y không có chống đẩy mình, Gia Cát Dật liền yên lòng cẩn thận nhấm nháp trong miệng, khi mềm mại, khi nhẹ khi nặng, khi nông khi sâu, sau đó hoàn rời đi, nâng chiếc cằm hoàn mỹ của y lên, răng lợi giao triền, muốn thôi không được.
Từ đầu đến cuối Nam Phác Nguyệt không lạnh cũng không nhiệt, chỉ thuận theo động tác của hắn, an tĩnh hưởng thụ, mặc cho ai cũng không nhìn ra an tĩnh trong y, trong ánh mắt có bất luận tình cảm gì.
Yêu đến đồ mi*, cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, Nam Phác Nguyệt mới quay một bên đầu, đẩy hắn ra.
*荼蘼 Đồ Mi: một loại hoa thuộc họ rosa (hồng). Nở cuối mùa xuân, cũng đại biểu cho mùa xuân kết thúc. Ý nghĩa: giai đoạn cuối cùng của tình cảm, của vẻ đẹp. Giai đoạn đẹp nhất đã sắp kết thúc.
“Lăng An Vương có trong phòng không?”
Là Châu Kiều đến.
Gia Cát Dật vừa nghe là nàng, trong lòng khó chịu, tình địch tới cửa hắn nào có thể thoải mái, đi nhanh tiến lên mở cửa, vừa thấy mặt liền hỏi: “Tìm y làm gì?”
Nàng cả kinh, nghi hoặc hỏi ngược lại: “Đại nhân như thế nào lại ở đây?”
Gia Cát Dật mặt không đổi sắc nói: “Không cần quản ta vì sao ở chỗ này, ta chỉ muốn hỏi Châu Kiều tiểu thư tới đây làm gì?”
Rõ ràng khẩu khí không thân thiện, cũng không biết mình khi nào đắc tội hắn, Châu Kiều nhíu mày nói: “Tiểu Kiều không đến vì bất kỳ việc gì, chỉ là hôm qua hẹn với Lăng An Vương hôm nay …..”
Hắn vừa muốn khó chịu chất vấn, Nam Phác Nguyệt đã đi đến trước cửa mỉm cười mở miệng nói: “Tiểu Kiều, nàng đến rồi.”
Hiển nhiên nhân gia theo lý cần gặp mặt, Gia Cát Dật ngược lại thành người dư thừa kia.
Thấy điệu bộ này, Gia Cát Dật đã biết hai người đã là một cặp rồi, lòng tự trọng của hắn bị khiêu chiến nghiêm trọng, chỉ sợ nhìn nhiều hơn một chút liền tổn thương đến đôi mắt, cuối cùng thật sự không thể tiếp tục nhìn, đến chào hỏi cũng không liền xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, trong lòng Châu Kiều khó hiểu hỏi: “Đại nhân hôm nay sao vậy?” Ngẫm lại chính mình cũng chưa từng đắc tội hắn, thật là kỳ quái.
“Không việc gì, không cần quan tâm đến hắn, chúng ta đi đến nơi khác nói chuyện.” Y trong lòng tuy rằng có chút lo lắng cho hắn, nhưng ngoai mặt vẫn cười như xuân phong như cũ mà nói chuyện cùng nàng.
Châu Kiều nghe xong cũng không hề nghĩ nhiều, vui sướиɠ cùng y sánh vai tản bộ.
Mà bên này Gia Cát Dật sau khi quay trở về phủ liền đóng cửa từ đó ai cũng không gặp, mấy ngày sau đến cả lâm triều cũng không đi, Đại vương hỏi, hắn chỉ phái người nói là ôm bệnh ở nhà.
Mấy ngày bình đạm không gợn sóng qua đi, đêm này, trong phủ tướng quân.
Châu Kiều vừa mới tắm gội thay quần áo xong quay trở về phòng ngủ, lại không ngờ khi đi đến bên giường, đèn dầu trong nhà nháy mắt tắt toàn bộ, nàng sợ đến mức vừa muốn lên tiếng kêu, đúng lúc một đạo hắc ám phía sau điểm trụ huyệt đạo nàng, vì thế thanh âm nàng lập tức dừng lại, hoảng sợ theo dõi bất kỳ chuyển động nào trong phòng.
Chưa đầy một khắc, nhịp tim nàng đập càng nhanh, thân ảnh kia trong bóng đêm câu môi cười, sau đó bế ngang nàng lên.
Châu Kiều kinh hồn chưa định thần mở to hai mắt nhìn về phía hắn, một loại dự cảm không tốt đánh úp về phía nàng.
Sau khi đặt nàng nằm trên giường, lúc này, hắc y nhân nói.
“Ngươi chính là nữ tử đính hôn cùng Nam Phác Nguyệt.”
Thanh âm dễ nghe tràn ngập từ tính, chỉ là trong đó còn kèm một tia tà nịnh.
Châu Kiều không mở được miệng, chỉ khẩn trương trong lòng mà nhìn hắn, nhưng vô luận nàng nhìn như thế nào, cũng bất quá thấy được hình dáng mơ hồ, suy đoán bằng cảm giác, diện mạo người này không khó coi, nhưng lúc này nàng không có tâm tình suy nghĩ đến điều này, nàng quan tâm đến chính là mục đích người này đến đây là muốn lấy mạng nàng hay là…..
Không khó tưởng tượng, vô luận là đáp án nào, chỉ sợ đều khó thoát được một kiếp.
Đang lúc nàng muôn dạng hoảng loạn, hắc uy nhân chậm rì rì mà nằm bên cạnh nàng, sau đó một tay chống đầu mà nhìn nàng, không chút để ý mở miệng nói: “Ngươi nói, ngươi thích ôn nhu một chút hay là…..” Vừa nói vừa nhẹ giọng cười, “Ta nghĩ lần đầu tiên hẳn là hy vọng ôn nhu đi.”