Chương 57: Ta Muốn Cưới Nàng

Thổ lộ rõ ràng như vậy, là ai cũng có thể nghe ra, nếu đổi lại trước kia, Nam Phác Nguyệt hẳn là khẩn trương cùng cao hứng, nhưng mà, y của hiện tại, ngoại trừ bên ngoài có chút hoảng loạn, thì không có suy nghĩ gì khác.

Thấy y chần chờ, Châu Kiều nhịn không được lại nói: “Ngươi nói, cảm giác thích một người, là chua hay là ngọt?”

“Ta không biết.” Y cuống quít kéo nàng ra, sau đó bước nhanh rời đi.

Đi đến ngoài cửa, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, y thực sự không biết, y thực loạn, nghĩ đến vẫn luôn dây dưa cùng một nam nhân khác không thôi, chi bằng từ đây cho hai người cơ hội để kết giao cũng tốt, chính là, y lại không làm được, nếu như từ đây phản bội, rất khó tưởng tượng nam nhân yêu mình sâu nặng kia sẽ thống khổ bất kham như thế nào.

Thời điểm nhìn thấy Gia Cát Dật, y cái gì cũng chưa nói, bởi vì mâu thuẫn, cho nên y cần phải cân nhắc một chút rốt cuộc nên làm như thế nào.

Lại nói Châu Kiều, bởi vì đã biểu lộ tấm lòng một lần, những ngày sau biểu hiện càng thêm rõ ràng, không ngày nào không chạy đến đây, bên ngoài là tìm Nam Phác Cẩn, trên thực tế, đây là muốn tiếp cận Nam Phác Nguyệt, mà Nam Phác Nguyệt nhận ra từ sớm, mỗi lần đều làm bộ không biết né tránh, nếu Gia Cát Dật cũng ở, dứt khoát tránh trực tiếp tránh không gặp.

Hôm nay, Nam Phác Nguyệt cũng ngồi trong thư phòng đọc sách, Châu Kiều lại đến tìm y, lần này còn mang theo hạnh nhân tô do chính tay nàng làm, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến.

Hai người mấy phen mở lời, y lại cũng không thể không biết ngại mà đuổi người, nghĩ đi nghĩ lại đành vậy, nhân cơ hội này nói rõ việc này.

Mời người vào nhà, sau khi hai người ngồi xuống, y mở miệng nói vấn đề chính: “Ngươi sao lại khổ như vậy chứ.”

Nàng lắc đầu, tình thâm ý thiết mà nhìn y: “Nói như vậy Lăng An Vương đã biết tâm ý Tiều Kiều, Tiểu Kiều cũng không cần thiết che giấu, ngươi nói ta không biết liêm sỉ cũng tốt, nói ta vọng tưởng trèo cao cũng được, ta đều không quan tâm, ta chỉ biết…..” Nàng thẹn thùng cúi đầu nói …… “Trong lòng ta có ngươi…..”

Nghe thấy chính miệng nàng nói thích mình, Nam Phác Nguyệt vẫn là nhịn không được mà có chút không tự nhiên, y thực phiền loạn, sớm đã không phân định được bản thân rốt cuộc thích Gia Cát Dật hay là người trước mắt, y thừa nhận mình tham luyến thân thể Gia Cát Dật, nhưng cũng không thể phủ nhận sự thật mình từng thích Tiểu Kiều, nếu đem hai người ra so sánh, đương nhiên chọn Tiểu Kiều là thích hợp nhất, cứ như vậy, có thể danh chính ngôn thuận không bị người chê trách, lại có thể thành toàn cho muội muội. Nghĩ đến muội muội, y đột nhiên cảm thấy bản thân thật ích kỷ, y rõ ràng có thể từ bỏ người kia mà chọn lựa mối lương duyên trước mắt, vì sao lâu như vậy còn chấp mê bất ngộ, y cảm thấy bản thân thật ngốc.

Châu Kiều thấy y cau mày trầm tư đấu tranh tư tưởng, nhịn không được hỏi: “Lăng An Vương hay là có khổ tâm trong lòng chăng?”

Y giương mắt nhìn nàng, trong đầu thoáng hiện một ý niệm: Y muốn chọn nàng!

Ban đầu, y vốn có ý muốn nói cùng nàng mình đã có người thích, kế hoạch không theo kịp thay đổi, y chỉ do dự một chút, liền mở miệng hỏi: “Ngươi không hối hận?”

Châu Kiều vừa nghe, điều này có nghĩa là y chấp nhận mình sao? Nàng vui sướиɠ mà thẳng thắn lắc đầu: “Không hối hận, Tiểu Kiều đã ái mộ ngươi từ lâu, sao có thể nói đến hối hận.”



Bời vì kích động quá mức, nhũng rụt rè ban đầu đều ** không còn tồn tại.

Nam Phác Nguyệt nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ hy vọng như thế.” Hy vọng hai ngươi về sau không vì lựa chọn đối phương mà hối hận, nghĩ như vậy, lại tiếp tục nói, “ Ngươi cũng sớm đến tuổi kết hôn rồi, bổn vương không muốn vì vậy mà chậm trễ ngươi, nếu như ngươi không còn đắn đo gì khác, hai ngày sau ta tới cửa cầu thân.”

Trái tim nàng lệch nhịp, tận lực ổn định trái tim đang nhảy loạn của mình, ôn thanh nói: “Tiểu Kiều không có băn khoăn, hết thảy nghe Lăng An Vương an bài.”

“Ừm, ta đã biết, ngươi đi về trước đi, hai ngày sau ta sẽ tự đến tìm ngươi.”

Nàng đã sớm vui vẻ mà quên hết thảy mọi thứ, vội vàng đáp lời liền trở về, trên đường đi tâm tình thật tốt, hoan hô nhảy nhót, những người quen gặp nàng, đều rất ngạc nhiên đây là Châu Kiều, tiểu thư Châu gia trầm ổn phóng khoáng kia.

Hai ngày sau, có người mừng có người sầu.

Khắc đầu tiên Gia Cát Dật biết được chuyện Nam Phác Nguyệt đến Châu phủ cầu hôn, dưới cơn thịnh nộ, đến công vụ cũng không màng, chạy đến Vương phủ chất vấn.

Chạy đến phòng ngủ Nam Phác Nguyệt, cửa cùng không gõ mà trực tiếp đá văng.

Nam Phác Nguyệt dường như dự đoán được hắn sẽ đến, cho nên đã sớm bỏ trốn mất dạng.

Trong cơn điên cuồng, hắn lại chạy đến thư phòng, vẫn như cũ không có người, vì vậy nhớn nhác túm lấy một gã sai vặt hỏi: “Chủ tử nhà ngươi đi đâu rồi?”

Gã sai vặt Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não* run rẩy nói: “Vương gia nhà ta sớm, buổi sáng sớm đã đi ra ngoài chưa trở về.”

*丈二和尚摸不着头脑 Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não: mơ hồ, không hiểu rõ được sự việc, tình huống.

Chưa trở về? Hắn buông tay ra, trầm tư một lát, tâm tình cùng tinh thần không yên mà quay trở lại phòng ngủ y, hắn cũng không tin y hôm nay không trở về.

Cởi giày xong liền lên giường y nằm, mặc kệ thói sạch sẽ của y, hắn hôm nay thế nào cũng phải hỏi rõ nguyên nhân vì sao không thể.

Khi Nam Phác Nguyệt trở về thì trời đã tối, y hỏi qua thủ vệ thị vệ, quả nhiên như y sở liệu, Gia Cát Dật đến đây tìm y, trong lòng có chút áy náy đi đến phòng ngủ của mình, lại không biết hắn vẫn chưa đi.



Bởi vì ban ngày cố ý phân phó nha hoàn không cần đốt đèn, cho nên ngoại trừ hành lang, phòng ngủ vẫn luôn tối.

Cho lui người hầu bên người, đẩy cửa ra, thong dong đi vào, vốn tâm phiền ý loạn muốn sau khi tăm gội xong liền sớm đi ngủ, lại không ngờ một âm thanh vang lên trong bóng đêm.

“Lăng An Vương để ta chờ quá lâu a.”

Y ngẩn ra: “Gia Cát Dật?”

“Ha ha, như thế nào, mới vừa kết tân hoan đã liền quên người cũ như vậy a?” Gia Cát Dật đến gần y, châm chọc nói, nhưng càng là tự giễu bản thân.

Y đứng yên chỗ cũ không nói lời nào, cũng không có lời nào có thể nói.

Sau một lúc lâu, Gia Cát Dật rốt cuộc hết kiên nhẫn, một tay đẩy y chống lên cửa, một tay nện lên khung cửa phẫn nộ nói: “Vì sao muốn cưới nàng? Phiền toái Lăng An Vương giải thích cho ta!”

Y nhắm mắt trầm giọng nói: “Ngươi muốn nghe giải thích cái gì, bổn vương thích nàng, giải thích như vậy ngươi có thể hài lòng sao?” Nói xong chậm rãi mở mắt nhìn thẳng hắn, mặc dù dưới ánh trăng nhàn nhạt, khuôn mặt của hai người lại không rõ ràng lắm.

Gia Cát Dật cười lạnh một tiếng: “Ngươi nói cái gì? Ta không nghe thấy! Thỉnh ngươi nói lớn tiếng lên!”

Y bình tĩnh nói: “Ta nói, ta thích nàng! Ta muốn cưới nàng! Tướng gia nghe thấy không?”

“Ngươi cái đồ hỗn đản này!” Gia Cát Dật đánh một quyền, cơ hồ như dùng hết toàn lực, sau đó hắn dựa vào cửa trượt xuống đất thở dốc không yên, nhìn y bị mình làm ngã nhào trên mặt đất vẻ mặt vô cùng thê lương....

Một quyền này rất đau, thiếu một chút đánh trúng huyệt thái dương y, từ đầu đến cuối y đều không tránh, giờ khắc này ung dung hào hoa nằm trên mặt đất, đầu vang lên ong ong, buồn cười chính là, hắn thế mà nhắm mắt cười, đúng vậy, hết thảy đều kết thúc.

Trong lòng Gia Cát Dật biết, một quyền này đánh có bao nhiêu tàn nhẫn, thực trách bản thân quá xúc động, không nghĩ nhiều liền bò qua đau lòng mà nâng y dậy.

Nam Phác Nguyệt dựa vào trong lòng ngực hắn, đầu đau muốn nứt ra, chịu đựng nỗi đau tột cùng bỏ qua một bên đầu nói: “Ngươi đi đi, từ nay chúng ta về sau không ai nợ ai.”

“Vì sao?” Hắn ôm chặt y khóc thành tiếng, một mạch lắc đầu nói, “Ta không đi, ta tuyệt không đi.”