Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tướng Gia Muốn Xoát Tồn Tại Cảm

Chương 56: Mượn Rượu Tỏ Chân Tình

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nam Phác Cẩn nắm cánh tay Nam Phác Nguyệt nói: “Có việc.”

Nam Phác Nguyệt mỉm cười nhìn nàng.

“Ca ca vẫn chưa có thời gian vui vẻ với muội từ sau khi trở về, hôm nay nói gì cũng phải ở lại với muội.” nàng hơi giận hờn nói.

Nói rất có đạo lý, mấy ngày nay Gia Cát Dật vẫn luôn bá chiếm y, làm sao có thời gian cho nàng, hai huynh muội ở chung, vì thế, Gia Cát Dật cũng không có lời nào để nói, nhìn về phía Nam Phác Nguyệt, để y quyết định.

Nam Phác Nguyệt không cự tuyệt, tươi cười ấm áp: “Được, hôm nay bồi Cẩn Nhi.”

“Ca ca thật tốt!” Nam Phác Cẩn ôm lấy y.

Nam Phác Nguyệt quẹt quẹt mũi nàng, ra vẻ nghiêm túc nói: “Ta đã nói không được sao lại ôm rồi?”

“Muội mặc kệ, muội chính là muốn ôm.” Nàng vẫn luôn giống như tiểu hài tử chưa lớn, thiên chân, hoạt bát.

Nam Phác Nguyệt không có biện pháp với nàng, đành nói: “Chắc các ngươi vẫn còn chưa ăn cơm, chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn được không? Đã lâu không đi Túy Hương Phường.”

Nàng gật đầu, cười xấu xa nhìn Chu Kiều: “Kiều tỷ tỷ, chúng ta cùng đi đi.”

Có cơ hội có thể ở bên người mình thích, trong lòng Chu Kiều đương nhiên thập phần nguyện ý, tâm tình nàng sung sướиɠ sắc mặt bình tĩnh nói: “Được a.”

Gia Cát Dật cũng không có thể nói gì, chỉ đành một đường đi theo.

Túy Hương Phường là một trong hai tửu lầu tốt nhất ở đô thành, nơi khách nhân không ngừng lưu tới, mấy người tìm một nhã gian an tĩnh, sau khi nhập tòa, ngoại trừ Gia Cát Dật, ba người còn lại đều có chút câu nệ.

Sau khi dọn xong rượu và thức ăn, bắt đầu động đũa.

Gia Cát Dật vẻ mặt ngọt ngào gắp hương tô tôm vào chén Nam Phác Nguyệt, món ăn mà y yêu thích nhất.

Nam phác nguyệt sắc mặt một 囧, ánh mắt nhắc nhở hắn chú ý hoàn cảnh, không nên quá thân mật quá mức.

Hắn mới không ăn bộ kia, hắn tự cắn một miếng sau đó lại gắp một con khác cho y.

Nam Phác Cẩn cùng Chu Kiều ở một bên xem đến sững sờ, ai cũng biết, Nam Phác Nguyệt có thói ở sạch nghiêm trọng.

Cứ như vậy, âm thầm quan sát, khi Nam Phác Nguyệt sắc mặt bình tĩnh nuốt xuống, hai người trợn mắt há hốc mồm.

Lúc này, Nam Phác Nguyệt cảm giác được hai người không thích hợp, vì thế cười gắp một miếng rau xanh bỏ vào chén Nam Phác Cẩn: “Thân thể ngượi không tốt, ăn nhiều một chút.”



Nam Phác Cẩn trong lòng vui vẻ, nhưng vẫn vì người nào đó mà đòi công bằng nói: “ Ai ~ ca ca thật là bất công a, tội nghiệp người nào đó từ sáng đến tối vẫn luôn nhắc tên ca a.” Nói xong nhìn Chu Kiều một cách đầy ý tứ.

Chu Kiều xấu hổ đến lôi kéo vạt áo nàng.

Mà sắc mặt Nam Phác Nguyệt cùng Gia Cát Dật đều thay đổi, Nam Phác Nguyệt cố ý che giấu nói: “Ha ha, hiếm có được có người còn nhớ đến ta.”

Nam Phác Cẩn biết nàng thích ca ca nhưng không dám bày tỏ tâm ý, vì thế lấy hết can đảm hỏi ca ca: “Ca, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?”

“Ngươi nói đi.”

Nàng dừng một chút, sau đó nói: “Ca có người yêu thích sao?”

“Khụ ~” Nam Phác Nguyệt trộm trộm nhìn Gia Cát Dật, tiếp đó nói, “Ngươi hỏi điều này làm gì?”

“Không làm gì, muội chỉ muốn biết, ca, ca nói đi mà~” nàng làm nũng nói.

Trong lòng Chu Kiều cũng tràn đầy mong chờ muốn nghe đáp án của y.

Y khôi phục trấn định, mở ra đề tài khác nói: “Ngươi tuổi cũng không nhỏ, có phải có người vừa ý mà không dám nói cho ca ca a.”

Nam Phác Cẩn cố ý vô tình liếc nhìn Gia Cát Dật một cái, sau đó nghĩ một đàng nói một nẻo: “Không có.”

Trong lòng Nam Phác Nguyệt rối bời cũng không hề nhiều lời.

Chu Kiều ngồi ở bên kia, nội tâm càng chua xót, vì trước đó không lâu chuyện hứa hôn với Gia Cát Dật bị hủy bỏ, phụ thân vẫn luôn ép hỏi trái tim nàng thuộc về ai, nếu thế gia môn đăng hộ đối, nên sớm định ra, nói đi nói lại, vẫn là suy xét cho nàng, nàng năm nay gần mười tám, ở tuổi này vẫn chưa định hôn sự, không dễ tìm được nhà chồng. Mà nàng cũng không phải không muốn cùng người thương sớm kết hôn, nhưng mà, thân là nữ tử, đặc biệt nữ tử tính cách rụt rè như nàng, sao có thể mở lời bộc lộ tâm ý của nàng cùng y.

Càng nghĩ càng khổ sở, loại tâm tình muốn yêu nhưng không dám nói này thực sự khiến nàng hoảng loạn, vì thế trầm mặc không lên tiếng bắt đầu uống rượu.

Nàng cơ hồ chưa từng uống rượu, nhưng nghe qua rượu có thể giải sầu, nếu rượu có thể giải sầu cớ sao lại không uống.

Mấy người cũng không biết phát sinh chuyện gì, hiển nhiên không ngờ tới nàng vô duyên vô cớ lại uống rượu.

Uống được vài bình, đang lúc nàng cầm lấy bình rượu tiếp tục rót, Nam Phác Nguyệt lập tức lấy tay cản lại nói: “Tiểu Kiều!”

Nàng ngưng động tác trong tay, ánh mắt xúc động nhìn về phía y.

Nam Phác Nguyệt có chút xấu hổ lấy tay ra, chậm rãi nói: “Vì sao uống rượu? Có chuyện gì không vui sao?”



Nam Phác Cẩn cùng Gia Cát Dật cũng nhìn nàng.

Lúc này, nàng có chút men say, nương theo nương say cười nói: “Vui vẻ, ta đương nhiên vui vẻ, Lăng An Vương lo lắng nhiều rồi.” Dứt lời mơ mơ màng màng cầm lấy bình rượu muốn rót.

Nam Phác Nguyệt không thể tiếp tục nhìn, đoạt lấy bình rượu tiếp tục nói: “Ngươi uống nhiều rồi, ta đưa ngươi hồi phủ.” Vừa nói vừa nâng nàng lên.

Nàng mượn lúc này thuận theo đứng lên, hôn hôn trầm trầm lắc đầu nói: “Không cần.”

Dưới tính huống một người uống say, hơn nữa dưới tình huống người thích gần người như vậy, không loạn mới lạ.

Nam Phác Nguyệt nghĩ nghĩ, đưa nàng về như vậy cũng không tốt lắm, vì thế nói: “Vậy quay về phủ ta trước được không?”

Ánh mắt nàng mê ly gật gật đầu, sau đó cầm lòng không đậu mà vịn vào vai y, giống như sợ sẽ đưa mình cho người khác.

Sắc mặt Nam Phác Nguyệt đỏ lên, có chút khỏ xử nhìn về phía Gia Cát Dật.

Gia Cát Dật đã sớm nhận ra Chu Kiều đối với Nam Phác Nguyệt có tình cảm đặc biệt, vì thế đứng dậy, tươi cười chậm rãi nói với hai người: “Lăng An Vương thân phận cao quý, loại sự tình này nên để vi thân làm.” Nói xong không đợi đến lúc nàng phản ứng lại, liền bế ngang nàng lên.

Sắc mặt Chu Kiều càng hồng, chân tay luống cuống nói: “Đại nhân, ta có thể tự đi.”

Gia Cát Dật buông nàng, vẫn bộ dạng tươi cười xuân phong như cũ nói: “Vậy được, chúng ta cùng nhau trở về.”

Một đường thật vất vả nâng nâng đỡ đỡ đưa nàng đến phòng khách trong nội phủ Lăng An Vương nghỉ ngơi, mấy người dặn dò xong vừa muốn đi ra ngoài, nàng đỡ trán ngồi nói: “Lăng An Vương, có thể ở lại một lúc trước khi rời đi, ta có lời muốn nói với ngài.”

Trong lòng Nam Phác Nguyệt nghi hoặc, nhưng vẫn đáp ứng: “Được.”

Gia Cát Dật có chút không yên tâm, nhưng vẫn không thể nề hà cùng Nam Phác Cẩn đi ra ngoài.

Có thể đơn độc cùng hắn ở bên nhau, Nam Phác Cẩn vui vẻ, vẫn luôn ở nhà kề vui vẻ tìm đề tài nói chuyện với hắn, hắn cười trả lời giống như một người đại ca, mặt ngoài không gợn sóng, nhưng trong lòng vẫn vướng bận Nam Phác Nguyệt, hắn lo lắng, trai đơn gái chiếc, **, ngẫm lại liền da đầu tê dại.

Mà trong sương phòng bên này, sau khi hai người rời đi, Châu Kiều liền kéo y ngồi bên giường, nhân đầu óc còn chưa thanh tỉnh, liền mị nhãn như tơ vẫn luôn nhìn y, cũng không nói lời nào.

Vì không khí có chút không đúng lắm, đôi mắt y liếc về một bên nói: “Không phải có chuyện muốn nói sao?”

Châu Kiều nhân men say thấp thấp cười, không hề rụt rè như ngày thường nói: “Lăng An Vương thật đáng yêu.”

Y vừa nghe, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Ngươi thật sự uống quá nhiều, mau nằm xuống ngủ đi.” Nói xong đứng dậy muốn đi.

Không biết là người say rượu, hay người vốn đã say, Châu Kiều vội vàng kéo y ngồi xuống, thuận thời đến gần vòng tay y khẽ nói: “Ta không có say, ta chỉ muốn dành nhiều thời gian một chút ở bên ngươi,”
« Chương TrướcChương Tiếp »