Xong việc, Nam Phác Nguyệt mệt mỏi nằm dưới thân hắn, ánh mắt mơ màng nhìn lên bầu trời, nhàn nhàn nói: “Đưa quần áo ngươi đưa cho ta.”
Gia Cát Dật ngừng một giây lát, biết thói ở sạch của y lại tái phát, vì thế ngẩng đầu đang chôn ở ngực y lên, thâm tình nhìn y: “Được.” Nói xong chụt một ngụm trên mặt y rồi mới đứng dậy thoát y bào.
Sau khi cởϊ qυầи áo xong, kéo y dậy, mặc quần áo cho y, còn chính mình thì mặc bộ quần áo dơ y đè dưới người, chỉ là trong lòng Nam Phác Nguyệt đang quấy phá, rốt cuộc y vẫn là người dưới thân, Gia Cát Dật vẫn ở phía trên, cho nên y cho rằng quần áo hắn so với mình sạch sẽ hơn, bất quá, đối với Gia Cát Dật mà nói, mặc quần áo ái nhân, đúng là một việc hạnh phúc.
“Lạnh không?” Gia Cát Dật sau khi giúp y thắt xong đai lưng, nhẹ nhàng ôm lấy y hỏi.
Y nhắm mắt, cằm để trên vai hắn, không một tiếng động lắc đầu.
“Nguyệt ~”
“Ừm?”
“Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau đúng chứ.”
Y chậm rãi mở hai mắt ……Sẽ sao? Y cũng đang hỏi bản thân mình chính vấn đề này.
Qua rất lâu, vẫn không có tiếng đáp lại.
“Nguyệt, đáp ứng ta, vĩnh viễn đừng rời xa ta.” Gia Cát Dật ôm chặt y, như sợ y sẽ biến mất ngay sau đó.
Sau một khắc trầm mặc, y khẽ gật đầu.
Gia Cát Dật vui vẻ hôn lên cổ y, lên tai, lên mái tóc đen, cuối cùng đến cánh môi y, nâng niu như trân bảo, ôn nhu hôn lên, tình cảm như vậy, sủng nịch như vậy….
Y đáp lại trong trạng thái xuất thần, tâm trí không thể diễn tả được, những suy nghĩ không thể giải thích được.
Hai người ở lại suốt buổi chiều, khi màn đêm buông xuống mới cỡi ngựa trở về, sau khi Gia Cát Dật đưa y đến Lăng An Vương phủ, lưu luyến không rời quay trở về phủ của mình.
Đêm này, Gia Cát Dật đi ngủ từ rất sớm, hạnh phúc đến quá nhanh, khiến hắn đến trong mộng cũng cười.
Thời gian như mứt hoa quả, ở trong lòng Gia Cát Dật ngọt tư tư, mấy ngày sau, hai người cơ hồ mỗi ngày đều ra ngoài ân ân ái ái, có khi ở khách điếm, khi ở trên đồng ruộng, thâm chí khi tìиɧ ɖu͙© đến quá nhanh, trực tiếp ở trong thư phòng hoặc phòng ngủ mà làm một hồi. Sau mỗi lần nhẹ nhàng vui vẻ, Gia Cát Dật đều cầm lòng không đậu mà nói những lời yêu thương, Nam Phác Nguyệt mỗi lần đều chỉ là nhắm mắt nghe, sau đó mỉm cười không nói.
Ngày này, trong phòng ngủ Nam Phác Nguyệt.
Gia Cát Dật vô lại bò lên người y, ngón tay cuốn lấy sợi tóc trước ngực y, ánh mắt ái muội chăm chú nhìn y nói: “Ngươi biết không? Để có được ngươi, nhiều năm như vậy ta đến một nữ nhân cũng chưa từng chạm qua.”
Nam Phác Nguyệt không nóng không lạnh quét mắt liếc hắn một cái: “Nếu ngươi cảm thấy ủy khuất, có thể đi tìm một người thử đi, ta tuyệt không cản ngươi.” Tuy lời nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng trong tâm lại là ăn vị, y không thể không thừa nhận, chính mình bắt đầu để ý, mặc dù sự để ý này chỉ là xuất phất từ việc không muốn rời xa thân thể hắn, hay là ….. thật sự yêu hắn, y đều không thể tiếp thu hắn thân mật cùng với nữ nhân khác, chưa từng nghĩ đến có một ngày, bản thân sẽ vì một nam mà ghen nhân, bản thân sẽ yêu một nam nhân, hơn nữa là lại nam nhân mà mình phản cảm nhất trước kia.
“Ngươi nỡ sao?” Hắn tiến gần sát y, như một con yêu nghiệt quấn lên thân thể y, đùi nhẹ nhàng cọ vật giữa háng y, liên tiếp trêu chọc….
Người bị trêu chọc nhịn không được khẽ than nhẹ một tiếng, có chút thở hổn hển thấp giọng nói: “Không phải nói muốn nữ nhân sao? Còn trêu chọc ta, một nam nhân làm gì?” Ngữ khí rõ ràng mang theo vị chua.
Nghe được lời này, hắn vui vẻ cười: “Ta liền biết Nguyệt để ý ta.”
Hỗn đản này! Thế mà là cố ý! Nam Phác Nguyệt một tay đẩy hắn ra, lười biếng ngồi dậy nói: “Bổn vương đột nhiên muốn ở phía trên, ngươi..” Y nâng chỉ thị nói, “Nằm sấp xuống.”
Nha? Gia Cát Dật một bộ dạng chân chó nói: “Hắc hắc, như vậy rất không tốt? Việc này tốn nhiều sức như vậy để ta làm được rồi, ngươi chỉ lo hưởng thụ đi.”
“Không cần, ta luyến tiếc ngươi a.” Y làm ra vẻ đau lòng, “Ngươi yên tâm, thể lực bổn vương thật sự rất tốt, nhất định khiến ngươi kêu đến muốn ngừng cũng không ngừng được.”
Gia Cát Dật một trận run run, rất khó tưởng tưởng tòa núi tuyết này ở phía trên hành sự như thế nào, sẽ hay không hai cái liền xong việc? Hắn âm thầm suy đoán.
Đang khi hắn đang do dự, Nam Phác Nguyệt đã cúi người đem hắn đè dưới thân.
“Uy ~ ngươi sẽ không thật sự tới chứ.” Hắn khẩn trương hỏi.
Miệng Nam Phác Nguyệt nói một câu, giống như ma quỷ từ địa ngục bò lên người hắn cười nói: “Ngươi nghĩ sao?”
Nói xong, thẳng tiến một cái, liền đi vào một chút.
Gia Cát Dật hô đau, y vội vàng che miệng hắn, nhỏ giọng nói: “Lớn tiếng như vậy, muốn cho mọi người bên ngoài đều biết a!”
Chính là thật sự rất đau, hắn muốn vì bản thân cãi lại.
Nam Phác Nguyệt đã nếm được vị ngọt, nào có thể ở ngay lúc này gián đoạn, vì thế thẳng tắp lại tiến về phía trước một đoạn, thử động động, hai người đều phát ra âm thanh mê người “Ưm hừ ~”
Thực mau, hai người đều chìm ngập bên trong bể tình, sự thật chứng minh, núi tuyết cũng có thể, tuy rằng thể lực không bì kịp hồ ly, nhưng ôn nhu vẫn phải có.
Khi vui sướиɠ lêи đỉиɦ, lúc này nhớ tới tiếng cười nói nữ tử ngoài cửa.
Không biết là quá mức khẩn trương, hay là kí©h thí©ɧ, hai người đều đạt tới cao trào.
Sau đó liền xuống giường chuẩn bị mở cửa.
Khi mở cửa liền thấy, biểu tình Nam Phác Nguyệt có chút mất tự nhiên, nghi hoặc hỏi: “Cẩn Nhi, Tiểu Kiều, hai người các ngươi vì sao đột ngột đến đây?”
Châu Kiều ngượng ngùng quay đầu đi.
Nam Phác Cẩn nhìn nàng một cái, như có thâm ý khác cười nói: “Ca ca, là có người muốn gặp ngươi a.”
“Muốn gặp ta?” Nam Phác Nguyệt cái hiểu cái không nhìn các nàng.
Trong phòng, trong lòng Gia Cát Dật đã có chút xù lông.
“Đúng vậy, chúng ta đi vào trước rồi nói tiếp.” Vẻ mặt Nam Phác Cẩn đơn thuần lôi kéo Châu Kiều muốn đi vào phòng.
Nam Phác Nguyệt lập tức ngăn cản nói: “Chờ một chút!”
“Làm sao vậy?” Nam Phác Cẩn khó hiều hỏi.
Y còn chưa kịp tìm một lý do giải thích, Gia Cát Dật liền không do dự từ bên trong đi ra, vừa đi vừa nói: “Ha ha, ta tưởng là ai chứ, thì ra là trưởng công chúa cùng Châu tiểu thư, thất lễ thất lễ.”
Nam Phác Cẩn đột nhiên gặp người thương nhớ, tức khắc có chút vô thố, khẩn trương gọi: “Dật ca ca!” Ngay sau đó liền khó hiểu nói, “Ngươi vì sao lại ở đây?”
Nam Phác Nguyệt bị tâm thái bình tĩnh của hắn ảnh hưởng, cũng rất nhanh liền thả lỏng hơn rất nhiều, mỉm cười giải thích nói: “Ta cũng đang muốn nói Gia Cát đại nhân cũng đang ở đây a, không nghĩ đến hắn đã ra đến nơi.” Nói xong ánh mắt chạm vào ánh mắt hắn, nháy mắt âm thầm bốc cháy lên một mảnh hoa lửa, y tiếp tục nói, “Tới tìm ta bất quá cũng chỉ là một chút việc công vụ thôi.”
Gia Cát Dật khẽ cười ra tiếng, cũng không nói lời nào, chỉ là ánh mắt lớn mật nhìn thẳng y, ánh mắt kia dường như đang nói: Ta càng ngày càng bội phục ngươi.
Nam Phác Nguyệt không điểu hắn, mở miệng hỏi: “Lúc nãy ngươi vừa nói có người muốn gặp ta? Theo như ngươi nói là người nào a?”
Nam Phác Cẩn thấp thấp giọng cười ra tiếng, sau đó nói: “Người kia chính là…..” Nói xong có ý nhìn về hướng Châu Kiều.
Tiểu Kiều? Hai người cơ hồ đều phản ứng lại.
Nam Phác Nguyệt khẽ nhíu mày, biểu tình trên mặt biểu lộ một chút phức tạp, trước khi biết được tâm ý bản thân, người y thích chính là nàng, không thể phủ nhận chính mình đối với nàng từng có một đoạn hồn khiên mộng nhiễu, nhưng mà, thẳng đến sau khi Gia Cát Dật một lần lại một lần ** cõi lòng với chính mình, y mới phát hiện, tình cảm y đối với nàng là mơ hồ, y cũng không biết đó là loại tình cảm nào, bây giờ ngẫm lại, có thể là tình cảm bằng hữu, cũng có thể là tình cảm ca ca đối với muội muội, mà tình cảm nam nữ, lại không rõ ràng như vậy.
Châu Kiều đứng ở một bên mặt đã sớm đỏ bừng, nàng thẹn thùng nói: “Đừng nghe nàng nói bậy.”
Gia Cát Dật lúc này đã sớm không thể tiếp tục nhìn, hắn đi đến trước mặt hai người, “Khụ” một tiếng bỏ đề tài này qua một bên nói: “Hai vị còn có việc gì không?”