Hắn nghe xong ngẩn ra! Tứ hôn? “Châu cô nương chẳng lẽ là đang nói giỡn đi?!” Hắn có chút không quá tin tưởng hỏi.
Nàng lắc đầu: “Tiểu Kiều cũng không phải loại người lấy chuyện này vui đùa.”
Nam Phác Cẩn giương mắt nhìn vẻ mặt của hắn, chỉ thấy hắn nhăn mi, sau đó biểu tình nghiêm túc nói với Châu Kiều: “Chuyện tứ hôn này, Châu cô nương biết trước như thế nào?”
“Sao lại không biết, việc này chính là gia phụ tự mình ở trước mặt Đại vương làm mai, đợi sau khi tiểu nữ biết được tin tức, đã là sáng nay.”
Gia Cát Dật trầm tư một chút, liền sau đó chậm rãi mở miệng nói: “Như vậy, tiểu thư đối với hôn sự này thấy như thế nào?” Hắn hy vọng là từ chối, như vậy hắn liền có thể có đủ tin tưởng đi thuyết phục Đại vương.
Châu Kiều có chút xấu hổ dời ánh mắt, bỏ đi trầm ổn thong dong thường ngày, giờ phút này thế nhưng có chút thẹn thùng nói: “Đại nhân, thật không dám giấu diếm, tiểu nữ đã có người trong lòng.”
Gia Cát Dật nghe xong, hiểu ý cười, đây đúng là đáp án mà hắn muốn.
Mà hắn lại không biết, ý trung nhân mà nàng nói lúc này lại chính là người hắn yêu nhất.
Nam Phác Cẩn cẩn thận hỏi: “Dật ca ca tính toán làm như thế nào?”
Làm như thế nào sao? Hắn nhìn nàng một cái, nhàn nhạt cười nói: “Châu cô nương đã có ý trung nhân, mà ta tạm thời cũng không có ý định thành gia, đã như vậy, vậy hôn sự này há có thể thành sự thật?”
Hai người nghe xong liền hiểu ý, tức khắc đều vui mừng khôn xiết.
“Không kéo dài nữa, ta liền vào cung gặp mặt Đại vương, thỉnh đại vương hủy bỏ ý chỉ.”
Hắn đừng dậy muốn chuẩn bị tiến cung.
Nam Phác Cân còn đang trong vui vẻ, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, không tự chủ nắm chặt tay hắn hỏi: “Dật ca ca, ca ta vừa mới đi rồi, hai người lát nữa chạm mặt sẽ hay không …..” Nàng có chút lo lắng, biết tối qua hai xảy ra ít chuyện không thoải mái, tuy không rõ nguyên nhân cụ thể, nhưng nàng càng quan tâm chính là lúc này mẫu thuẫn giữa hai người đã hóa giải chưa.
Hiển nhiên nàng lo lắng dư thừa, hai người tối qua không chỉ làm hòa thậm chí còn làm chuyện tình cảm, mức độ thân mật khó có thể tưởng tượng được.
Nghe được Nam Phác Nguyệt vì chuyện mình tứ hô mà chủ động vào cung, Gia Cát Dật không kịp cao hứng, trong lòng vui vẻ không nói lên lời, hắn trong lòng cười tà tà nói: Đây là bị mình chinh phục sao? Đến việc Đại vương tứ hôn cũng nhúng tay. Vì thế hắn vung tay, ý vị thâm trường nói: “Không có việc gì, hai chúng tôi ổn.”
Nam Phác Cẩn trong lòng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.”
Tiễn hai người đi, liền không ngừng giục ngựa đuổi theo tiến cung.
Khi tiến vào cung điện, Nam Phác Nguyệt còn đang tận tình khuyên nhủ.
Hai người mặt đối mặt, Nam Phác Nguyệt có chút thẹn thùng quay đầu đi.
Gia Cát Dật buồn cười nhìn hắn một cái, gia hỏa này, sao còn ngượng ngùng như vậy, làm cũng làm rồi, còn có cái gì mà ngại ngùng, bất quá, y cũng chính là loại tính cách mâu thuẫn, mới có thế kiến mình yêu đến không thể tự thoát ra được.
“Tả tướng cũng vì chuyện tứ hôn mà đến?” Nam Phác Phong cơ hồ khẳng định nói.
Hắn gật đầu thi lễ: “Đúng vậy.” Vừa nói vừa nghiêng đầu liếc mắt nhìn Nam Phác Nguyệt một cái, sau đó quay đầu lại cung kính nói “Mong Đại vương thu hồi lệnh đã ban ra.”
Nam Phác Phóng có chút hoang man khó hiểu hỏi: “Lăng An Vương tiến cung thỉnh quả nhân hủy bỏ ý vì muội muội, Cẩn Nhi cũng là muội muội ta, nếu các ngươi lưỡng tình lương duyệt, quả nhân sẽ hướng Châu tướng quân giải thích mà làm chủ cho các ngươi, nhưng, Lăng An Vương lại nói việc này cần phải băn khoăn ý kiến cùng cảm thụ Tả tướng ngươi, lẽ nào là không cho quả nhân tứ hôn cho hai người, tốt, ngươi đến vào lúc này, ngươi liền nói thử cho ta nghe muốn như thế nào đi.”
Nam Phác Nguyệt có chút không được tự nhiên, Nam Phác Phóng nói những lời này không phải rõ ràng bản thân trái phải đều không cho hắn tuyển sao?
Thông minh như Gia Cát Dật, đương nhiên cũng nghe ra hàm nghĩa trong đó, đầu óc hắn vừa chuyển, nhàn nhạt cười nói: “Đại vương hảo ý, vi thần tâm lĩnh, chính là, vi thần từ rất lâu muốn cùng một người định chung thân, hơn nữa ngoài hắn ai cũng không cưới.”
Nam Phác Nguyệt sắc mặt nháy mắt đỏ bừng, nhưng cũng không thập phần xác định người trong miệng hắn nói chính là mình.
“Như vậy a.” Nam Phác Phóng buồn bã chậm rãi gật đầu, sau đó có chút khó xử nói, “Vậy ….. chỗ tướng quân…..”
“Đại vương chớ lo lắng.” Hắn đầy tự tin nói, “Ta vừa mới gặp mặt Châu tiểu thư, nàng cũng giống như vi thần, sớm đã phương tâm ám hứa*, cho nên vi thần mới dám cả gan tiến đến thỉnh Đại vương thu hồi mệnh lệnh đã ban.”
*芳心暗许 phương tâm ám hứa: thích người ta không dám thổ lộ, nhưng trong thâm tâm thì đã thầm muốn gả cho người ta rồi.
Nam Phác Phóng nghe xong cũng cảm thấy nhẹ nhõm, giống như một trò hề, hắn xem như uổng công một hồi, bất quá, vẫn còn sủng ái đối với mấy người Gia Cát Dật mới lập được công lớn, vì thế đơn giản mà bỏ qua, hắn phất tay áo nói: “Bỏ đi, bỏ đi, như vậy đi, quả nhân cũng không thể bổng đánh uyên ương, việc này liền giải quyết như vậy đi.”
Hai người đồng thời vui vẻ, trước sau trả lời: “Tạ Đại vương!”
Sau đó cáo lui cùng nhau rời khỏi cung điện, hai người đều cưỡi ngựa mà đến, Gia Cát Dật thần bì hề hề nói: “Ta mang ngươi đến một nơi.”
Nam Phác Nguyệt không phản đối, vui vẻ đi trước.
Hai người một trước một sau, đi xuyên qua đường cái phồn hoa náo nhiệt, một lúc sau liền đi đến một mảnh đồng bằng cỏ cây hoang vắng.
Thời tiết cuối thu khiến nơi này nhiễm một tầng hơi mỏng bạch sương, đường nhỏ bên bờ ruộng uốn lượn về phía trước không nhìn thấy bờ, hai thân ngựa trắng như tuyết tự do rong ruổi giữa đất trời, gió thu thổi tung những bông hoa héo tàn, những cánh hoa phiêu linh nhảy múa trong không trung, hai người trên lưng ngựa rạng rỡ nhìn nhau, nhìn nhau tâm đầu ý hợp, nhìn nhau tình ý miên man…..
Giờ khắc này, cực kỳ giống một bức ảnh quen thuộc nào đó.
Không biết đã cưỡi ngựa được bao lâu, lúc này Gia Cát Dật thả chậm tốc độ, xoay người xuống ngựa, Nam Phác Nguyệt đi theo cách mấy mét phía sau cũng đang xiết chặt dây cương, hắn cười tà tà, nhảy lên lưng ngựa, ôm eo y từ phía sau, thân mật gọi: “Nguyệt ~”
Hơi thở ấm áp tiến sát nơi cổ áo, khiến y cảm thấy một trận ngứa ngáy, khẽ né tránh.
Gia Cát Dật vừa cười xấu xa vừa hôn lên bên sườn mặt y, khiến mặt y nháy mắt liền đỏ, mặc dù xung quanh trống trải không người, y vẫn rất thẹn thùng, không giống như thiếu nữ e lệ, chỉ thuần túy là một nam nhân vô thố, dù ai cũng không thể ngờ rằng, một nam nhân ngày thường lãnh ngạo cổ quái lại có một mặt đáng yêu như thế.
“Thích sao?” Gia Cát Dật khẽ nói, môi mềm lại tiến gần ma sát bên sườn mặt y.
Y thẹn đến không chỗ dung thân, cứng đờ trả lời: “Không thích.”
Gia Cát Dật nhướng mày: “Ồ? Không thích sao?” Miệng vừa nói một câu, tay lại hướng đến giữa háng y sờ, hết sức khıêυ khí©h vuốt ve.
“Ưm ~” Nam Phác Nguyệt cầm lòng không đậu mà khẽ rên nhẹ một tiếng, vừa xấu hổ vừa buồn bực nói, “Hỗn đản, buông tay!”
Vịt đã tới tay, Gia Cát Dật nào có thể dễ dàng thả bay, hắn tiếp tục động tác trong tay, ái muội nói: “ Nguyệt ~ cho ta đi.”
Mà người nào đó trong ngực hắn đã thành công bị khơi lên dục hỏa, cho dù muốn nói không cho cũng không được, y sau một lát rụt rè, cuối cùng cũng không khống chế được, vì thế khẽ gật đầu.
Gia Cát Dật có được sự đồng ý, lập tức ôm y xuống ngựa, chân hai người vừa chấm đất còn chưa đứng vững, Gia Cát Dật liền cúi người áp đảo y.
Giữa một mảnh đồng ruộng cỏ cây hoang vắng, cỏ dại bị hai thân hình người cao lớn đè rạp đầy đất, vừa khéo tạo thành một vách chắn thiên nhiên hình tròn. Bên dưới trời xanh, xung quanh cỏ dại, tìиɧ ɖu͙© thăng hoa, thân thể hai người gắt gao dây dưa bên nhau, gắt gao triền miên…..