Cuối cùng, cho đến sau khi phát ra một tiếng gầm nhẹ cũng mệt mỏi ngã trên người y.
Lúc này, Nam Phác Nguyệt vẫn duy trì tư thế nằm sấp như cũ, y chậm rì rì nghiêng mặt đi, mang theo thanh âm từ tính dễ nghe sâu kín nói: “Ta trúng cổ của ngươi, mới có thể cùng ngươi làm ra loại việc vớ vẩn này.”
Gia Cát Dật không tỏ ý kiến, nằm trên người y ôn nhu cười cười, sau đó hôn lên môi y, mồm miệng không rõ nỉ non nói: “Vậy ngươi nguyện ý có được giải dược không ~”
Nam Phác Nguyệt không nói lời nào, dùng nụ hôn đáp lại đại biểu cho đáp án chính mình. Y nghĩ, y là hoàn toàn thua trong tay hắn, nhiều năm như vậy, trốn cũng trốn rồi, mắng cũng mắng, y còn có thể như thế nào, đối với nữ nhân không có phản ứng mãnh liệt, nhưng chỉ đối với hắn mới có, vậy không phải yêu thì là cái gì? Y không thể không thừa nhận!
Môi răng tương dung, nùng tình ý mật.
Nếu như ngươi dám chết, là liền dám ngay sau đó bồi ngươi mà đi….
Ngày thứ hai, trong Lăng An Vương phủ.
Nam Phác Nguyệt đang ở trong phòng ngủ nghỉ ngơi, đêm qua trải qua một đêm đòi hỏi của người nào đó, y hiện tại cơ hồ bị bớt thời gian, lúc này ngủ rất sâu, ngoài cửa truyền đến một trận nói chuyện nôn nóng.
“Ca ca đâu? Ta muốn gặp ca ca!”
Nam Phác Nguyệt bị thanh âm làm bừng tỉnh.
“Trưởng công chúa, ti chức cũng không có biện pháp, Vương gia có lệnh, nghỉ ngơi không cho bất luận kẻ nào quấy rầy, nếu không người đợi một chút, ta đi trước thông báo một tiếng.” Thị vệ bên người Thiên Hàng bất lực trả lời.
“Vậy ngươi mau đi đi! Nhanh lên nhanh lên!” Nam Phác Cẩn vừa nói vừa đẩy hắn.
Mà lúc này, Thiên Hàng còn chưa kịp gõ cửa, Nam Phác Nguyệt đã mở cửa ra, trong tay y vừa cầm đai ngọc vừa nghi hoặc hỏi: “Cẩn Nhi sao vội vàng như vậy, chính là có việc sao?”
“Ca.” Nam Phác Cẩn bước nhanh đến, vẻ mặt đau khổ nói, “Ngươi đi tìm đại hoàng huynh, khiến hắn thu hồi lệnh đã ban ra, hủy bỏ hôn sự Dật ca ca!”
“Cái gì?!” Động tác trong tay y cứng lại, hôn sự?
“Ca ca còn chưa biết sao? Yến hội hôm qua, không biết Châu tướng quân nói gì với hoàng huynh, khiến hoàng huynh thiếu chút nữa liền hạ chỉ tứ hôn, may mắn lúc ấy Dật ca ca không có ở đó…. Nếu không thì …” Nam Phác Cẩn lo âu nói xong, trên mặt tràn ngập lo lắng.
Nam Phác Nguyệt không dám lại nhìn nàng, cơ hồ khẳng định muội muội thích Gia Cát Dật là sự thật, mà càng buồn cười chính là, y cư nhiên giống như làm chuyện xấu, cõng muội muội chính mình cùng người nọ **, bất quá lúc này không phải thời điểm rối rắm những vấn đề này, y bây giờ cần làm là phải tiến cung, sau đó thỉnh Đại vương thu hồi mệnh lệnh đã ban.
Sau khi ca ca tự tiến cung, Nam Phác Cẩn cùng Châu Kiều cùng nhau tìm Gia Cát Dật.
Mà Gia Cát Dật sáng sớm tinh mơ mới quay trở về phủ Tả tướng, cũng đồng dạng không biết gì, hắn cả một buổi sáng đều là vẻ mặt ngọt ngào hạnh phúc, nhìn thấy hạ nhân cũng vẻ mặt cười hì hì.
Lúc này, hắn đang thảnh thơi ăn cơm trưa, một gã sai vặt đi vào đưa tin: “Gia, trưởng công chúa cùng Châu Kiều tới chơi ở ngoài cửa.”
Đũa bạc gắp đồ ăn trong tay hắn dừng lại, các nàng đến đây làm gì? Buông chén đũa: “Thỉnh các nàng đến sảnh chờ một lát.”
Gã sai vặt cúi người cung kính trả lời: “Vâng.”
Sau khi rất nhanh đưa hai người đến sảnh, Gia Cát Dật cũng liền đến, vừa bước vào cửa liền cười như xuân phong nói: “Hai vị hôm nay đến nơi này có việc gì?” Vừa nói vừa đi đến ngồi quỳ trên ghế nệm đối diện với hai người trên mặt đất.
Nam Phác Cẩn thẹn thùng cúi đầu.
Châu Kiều định nhãn vừa thấy, kinh ngạc khi thấy khóe mắt hắn cư nhiên có vết bầm xanh, quan tâm hỏi: “Vết thương trên mặt đại nhân là như thế nào?”
Mà Gia Cát Dật vừa nghe lời này mới nhớ tới trên mặt mình tối qua còn chịu một quyền của gia hỏa kia, cư nhiên yêu đến mức tận cùng điều gì cũng đều xem nhẹ, hắn bật cười nói: “Khi rời giường không cẩn thận đập vào cạnh giường, không đáng ngại.”
Nghe hắn giải thích như vậy, Nam Phác Cẩn bắt đầu có chút tự trách, cũng không biết ăn tết cùng ca ca có hóa giải chưa.
“Ồ, vậy sao.” Châu Kiều cũng là người huệ chất lan tâm*, vết thương ở vị trí kia rõ ràng không phải do đập phải do va đập gây nên, vì vậy chỉ đơn giản nói, “Đại nhân sao này phải chú ý một chút.”
**蕙质兰心 huệ chất lan tâm chỉ người cao nhã, cao khiết.
“Ha ha, đúng vậy.” Gia Cát Dật cười khan nói, sau đó lại nghi hoặc nói, “Đúng rồi, hai vị đến đây là vì chuyện gì?”
Châu Kiều tuy rằng cũng không có qua lại gì với hắn, nhưng cũng tính thường xuyên chạm mặt, lúc này, nàng cau mày mở miệng nói: “Chỉ sợ đại nhân còn chưa biết chuyên đêm qua Đại vương đêm qua tứ hôn cho hai ta.”