Chương 52: Ta Nguyện Làm Người Dưới Thân Ngươi

Kẻ thức thời làm trang tuấn kiệt, vũ cơ này vốn là nữ tử thông minh, nàng sửa lại quần áo, mỉm cười thi lễ đáp lại: “Vâng.”

“Bổn vương cho phép ngươi đi rồi sao?” sắc mặt Nam Phác Nguyệt có chút ẩn vụ nói.

“Đây…..”

“Còn không đi!” Gia Cát Dật không có kiên nhẫn.

Biết tình huống phức tạp, vũ cơ liền thức thời đi ra ngoài.

Trong hàng lang bên ngoài, vũ cơ vừa đi vừa quay đầu tháo xuống khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, dưới ánh đèn màu cam, khuôn mặt càng thêm rõ ràng quen thuộc, người này không phải ai khác, chính là nữ nhi Đô đốc Lạc Dương, Tả Linh Tú, lúc này, trong mắt nàng hàm chứa nhiều điều phức tạp, trong đó có tính kế, có băn khoăn, còn có một chút, một tia vui sướиɠ chính bản thân nàng cũng chưa phát giác ra…..

Trong thiên điện, sau khi vũ cơ tự rời đi, Nam Phác Nguyệt rốt cuộc cũng không mở miệng nói một câu, loại cảm giác đơn độc ở chung với hắn thực sự khiến y không thoải mái, vì thế khi vũ cơ chân trước chân sau rời đi, y cũng muốn đi ra.

Gia Cát Dật duỗi cánh tay ngăn y lại, ánh mắt buồn bã nói: “Tư vị nữ nhân như thế nào? Còn muốn thỉnh Lăng An Vương mô tả một chút trải nghiệm thể chất và tinh thần a!”

Mùi thuốc súng nồng đậm cùng vị chua mù mịt, khiến Nam Phác Nguyệt càng thêm không thoải mái, thật sự không muốn dừng ở đây lâu hơn một bước, y hừ lạnh chế nhạo nói: “Tướng gia còn chưa hưởng qua sao? Tư vị kia a ….. chậc chậc ~ quả thực quá mỹ! Có muốn bổn vương bây giờ ôm một người đến đây cho ngươi?”

Tức khắc, giống như là có một tảng mưa đá lớn rơi xuống, đang đập ầm ầm trên đầu Gia Cát Dật, đập cho hắn thịt nát xương tan, đau đến thấu tim! Chưa tới một khắc, đại não hắn trống rỗng không màng hậu quả mà đẩy người ngã trên giường, sau đó liền cúi người áp xuống.



Xé bỏ đai ngọc cùng quần áo của cả hai, đánh úp hôn chi chít trên người Nam Phác Nguyệt.

Mà Nam Phác Nguyệt kinh hoảng tránh nửa ngày cũng tránh không xong, chịu đựng loại sỉ nhục khiến mình sởn tóc gáy, một trận công tâm, thở gấp hung hăng cắn trên vai hắn!

Gia Cát Dật ăn đau dừng lại buông lỏng ra một ít, nhưng hai tay vẫn gắt gao siết chặt y như cũ, mặc cho y liều mạng cắn mình như thế nào, hắn chỉ mím môi bất động, xem bộ dạng này, chỉ sợ không cắn được một miếng thịt trên vai hắn, y chết cũng không buông ra!

Nam Phác Nguyệt tức giận đến đầu óc mơ hồ mới bị buộc đến nóng nảy là ra loại chuyện ấu trĩ này, khắc này chỉ thấy hắn ôm mình không có hành động khác, vì thế dần dần buông lỏng hàm răng…..

Một hàng vệt máu có thể thấy rõ ràng trên vai Gia Cát Dật, từ đó nó cũng in sâu vào trong tim Nam Phác Nguyệt.

Dưới ánh sáng mờ ảo, hai thân thể nam nhân đầy du͙© vọиɠ nam tính cứ như vậy trần trụi ôm nhau, ai cũng không thấy rõ mặt đối phương, ai cũng không mở miệng phá vỡ loại yên lặng này, đương nhiên, ai cũng không biết nên nói cái gì.

Không biết qua bao lâu, Gia Cát Dật nằm trên người y nhẹ nhàng ghé mặt bên tai y, tóc mai cận kề nhuyễn thanh gọi: “ Nguyệt ~”

Nam Phác Nguyệt quay đầu đi.

Hắn tiếp tục nhuyễn thanh tế ngữ nói: “Đừng gần gũi nữ nhân không được sao?” Vừa nói vừa nhẹ nhàng quay mặt y qua, thâm tình nhìn y, “Đừng giày vò ta nữa được không? Ta rất đau ~ thực sự rất đau ~”

Giọng nói có chút nghẹn ngào, đầy đau thương, tâm Nam Phác Nguyết rốt cuộc cũng làm bằng thịt, y đương nhiên có thể cảm nhận được, đặc biệt là khi hai người đang dưới tình huống da thịt tương dán, tim gần nhau như vậy, thanh âm cứ như vậy khắc sâu vào trong lòng đến tận xương, y không có khả năng không chịu cảm nhiễm, cũng không có khả năng tâm như bàn thạch, cho đến nay, y không phải không hiểu, có lẽ từ rất sớm đã cảm nhận được tình cảm hắn đối với chính mình không phải tình cảm thông thường, không biết là bởi vì biết nên sợ, hay là bởi vì sợ nên xa cách, lâu dần, liền biến tướng hình chán ghét, nhiều năm như vậy, đến chính y cũng không rõ chính mình đối với hắn rốt cuộc có tâm ý ra sao. Y khẽ thở dài nhàn nhạt nói: “Nếu đã như thế, vậy đừng tra tấn nhau nữa, buông ta ra đi.”

Không có lạnh lùng quát mắng như trong dự đoán, Gia Cát Dật nghe được ngữ khí bình thản cùng kiên nhẫn, hắn giống như hài tử mà vùi đầu vào trong tóc ý, lắc đầu: “Không! Ta sẽ không buông tay!” Sau đó thanh thanh kêu, “Nguyệt! Nguyệt! Nguyệt!……” Như là vĩnh viễn gọi vẫn không đủ, không chút cố kỵ nào mà gọi tên y, một lần gọi, hắn liền hạnh phúc một lần.



Không thể phủ nhận, trong lòng Nam Phác Nguyệt vất vả cùng phiền loạn, y bài xích lại giống như rất chờ mong, chẳng lẽ đây là thích sao? Bản thân đối với hắn thật sự ngầm có loại tình cảm như vậy sao? Không! Không thể! Loại trái với đạo lý thông thường này nghĩ y cũng không dám nghĩ đến, y nội tâm giãy giụa nói: “Đừng gọi, đừng gọi nữa!”

Gia Cát Dật không chỉ không dừng lại, còn từng chút dịch môi đến trên mặt y, thanh âm mềm mại thở hổn hển nói: “Nguyệt ~ ta yêu ngươi ~ nếu như……” Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng y, nghiêm túc nói, “Nếu ngươi nguyện ý, ta nguyện làm người dưới thân ngươi~”

Nam Phác Nguyệt mở to hai mắt, trên mặt biểu lộ không thể tưởng tượng, ngẫm lại người này liên tiếp lớn mật thổ lộ, không giống như trò đùa nói thích y hay khinh bạc y như trước kia, cũng không giống như khi vừa rồi tức giận nói chuyện không lựa lời, lần này, hắn rõ ràng nghiêm túc.

Mà đang lúc tâm tư y trăm chuyển, Gia Cát Dật đã phủ lên môi y ……

Thơm ngọt, ướŧ áŧ,**** xao động trong tim hai người, làm tan chảy một tảng băng sâu trong tim y.

Gia Cát Dật hôn ôn nhu mà lại bức thiết, biểu tình hạnh phúc mà lại khẩn trương, khi nông khi sâu mà cùng y triền miên, phảng phất như đến chết không thôi.

Khiến cho người dưới thân cảm thấy đáng buồn chính là, y thế nhưng lại bắt đầu phản ứng, không giống như quá khứ, lần này không đơn giản là thân thể, chỉ sợ là đến tâm cũng muốn cùng nhau trầm luân, lúc này giống như muốn vứt bỏ hết mọi sự, trong lòng y chỉ có một niệm tưởng: Y cần hắn. Sau đó lại liên tưởng đến lần trước, vì thế y không quản ánh mắt thế tục, chỉ muốn cùng hắn hưởng thụ một hồi thoải mái dễ chịu…..

Gia Cát Dật cảm thấy người dưới thân đáp lại, lập tức như được cổ vũ, đầu cũng không chuyển hướng màn giường lụa trắng sờ soạng, mò một lần liền chính xác kéo xuống, nháy mắt che giấu một giường đầy ấm áp cùng tốt đẹp.

Giường đong đưa, hai người dồn dập thở gấp cùng thanh âm từ tính khoái ý tràn ngập, trong đêm khuya yên tĩnh này phá lệ liêu nhân.

Không biết sau mấy hiệp, Nam Phác Nguyệt thật sự mệt không động đậy nổi, y nằm sấp trên giường, mà người nào đó trên người vẻ mặt sảng khoái còn ra sức rong ruổi.