Nam Phác Cẩn vẻ mặt kinh ngạc đứng yên tại chỗ, trong lòng cực kỳ bi thương, nàng vẫn luôn được che chở trong lòng bàn tay, lần đầu tiên nghe được có người dùng ngữ khí cùng thái độ này nói chuyện với nàng, hơn nữa người này không phải ai khác, là chính là người nàng thích nhất, nàng thương tâm quay về vị trí ngồi của mình, qua một khắc, rốt cuộc nội tâm khổ sở không nhịn được mà lặng lẽ rơi nước mắt.
Lại nói Nam Phác Nguyệt, sau khi ôm mỹ nhân đến một thiên điện đen như mực liên buông nàng ra, lúc này, y thật sự không nổi bất luận tình thú gì, vì thế tùy ý tìm lý do nói: “Bôn vương đột nhiên nhớ đến còn có chút việc, ngươi tạm ở chỗ này mà chấp nhận ngủ một đêm, ngày mai sau khi thức dậy rồi trở về.” Nói xong làm bộ phải đi.
Lúc này, vũ cơ từ đầu đến cuối vẫn luôn không mở miệng nói chuyện đột nhiên ôm y từ phía sau, kiều thanh nói: “Lăng An Vương thật xấu a ~ có chuyện gì còn quan trọng hơn việc này chứ.”
Trong lòng Nam Phác Nguyệt nhảy dựng, vội vàng gỡ đôi tay nhỏ bé của nàng ta ra khỏi người mình, vừa ra vẻ phẫn nộ nói: “Bổn vương nói có việc chính là có việc, ngươi chớ có dây dưa như vậy nữa.”
Nữ tử phía sau nghe lời buông y ra, nhưng sắc mặt ung dung nhỏ giọng nói: “Là vị đang chờ ngài ở ngoài cửa nhỉ, ha ha ~ nhưng đã nhìn rất lâu rồi a.”
Nam Phác Nguyệt ngẩn ra, nhìn xuyên qua lưới cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trong phòng vì không có đốt đèn nên tương đối tối, mà ngoài hành lang vì có ngọn đèn dầu nên chỉ cần liếc một cái y có thể nhận rõ bóng người kia, không phải Gia Cát Dật thì là ai!
Nữ tử kia không nói nữa, chỉ lẳng lặng mà chờ xem kịch vui.
Tên hỗn đản này! Hắn theo tới làm gì?! Loại sự tình này chẳng lẽ cũng muốn nhìn lén? Trong lòng Nam Phác Nguyệt tức khắc không có dự đoán trước, bất chấp tất cả, nương theo ánh đèn nhàn nhạt hắt vào, xoay người bế nữ tử đi lên trước giường, chỉ do dự một lát liền cúi người áp xuống, chịu đựng bản thân sinh ra loại phản cảm mùi phấn son cùng bài xích thân cận với người lạ, cố ý đổi thành một bộ khẩu âm đùa giỡn cao giọng nói: “Tiểu mỹ nhân, nếu đêm nay hầu hạn bổn vương tốt, bổn vương liền thu ngươi làm cơ thϊếp.”
Nữ tử dưới thân trong lòng sáng rõ như gương, biết y đây là cố ý diễn có người nọ ở ngoài cửa xem, bất quá nàng cũng không ngại, vì thế, đánh bạo sờ đai ngọc y đang đeo trước eo.
Nam Phác Nguyệt bị động tác đột ngột này của nàng lộng đến kinh hoàng thất thố, đè lại đôi tay không thành thật của nàng, hạ giọng cảnh cáo: “Lại động nữa cũng đừng trách ta không khách khí!” Xuất phát từ khẩn trương, đến quên cả tự xưng, bất quá, y thường xuyên như vậy, đặc biệt khi ở cùng Gia Cát Dật, xuất hiện đủ loại bất ngờ.
Nữ tử nghe lời, không hề loạn động tay chân với y nữa, mà y lại không nhìn thấy, một tia mắt giảo hoạt lộ ra trong đêm đen của nữ tử.
Mắt thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, y muốn nhanh chóng kết thúc tình cảnh gian nan này, vì thế nhỏ giọng mệnh lệnh nàng: “Bỏ đi, ta nói thẳng cho ngươi vậy, ta chán ghét người nọ bên ngoài, cho nên cần ngươi giúp ta.”
Nữ tử hiểu rõ gật gật đầu tỏ vẻ thuận theo.
“Vậy ……vậy ngươi kêu thành tiếng đi.” Nam Phác Nguyệt vẫn chưa trải sự đời, hãy còn ngây ngô như y, phải thu hết can đảm khi nói ra những lời này.
Nghe được lời này, nữ tử kia hiểu ý cười kéo vạt áo trước của hai người ra xa nhau, sau đó tay câu lên cổ y kéo y dán vào trong lòng ngực mình, Nam Phác Nguyệt vừa muốn tức giận, nàng liền huyễn thanh giải thích: “Lăng An Vương đừng vội.” Ý cười thật sâu nói, “Ngươi không cùng ta thân mật một chút, ta sẽ phản ứng như thế nào? Không có phản ứng ta lại có thế nào trống rỗng mà kêu lên những lời đó? Nếu như khô khốc kêu lên chẳng phải quá giả tạo sao?”
Nam Phác Nguyệt đã sớm mặt đỏ tai hồng, nhưng nghe nàng nói có bài bản hẳn hoi, bản thân cũng không quá hiểu biết những chuyện khuê phòng này, vì thế chuyện ấy liền tùy nàng ta.
Thấy y yên tâm, nàng đắm chìm trong nhiệt độ cơ thể từ người thương, cảm thụ được tim người phía trên đồng dạng nhảy lên, đợi nhập cảnh, cố nén giọng nói vốn mềm mại của mình thở hổn hển nói: “A ~ ân ~”
Chỉ trong thời gian chốc lát, cửa bị một chân đá văng!
Gia Cát Dật tức giận sùi bọt mép đi đến bên giường, không nói một lời kéo hai người tách ra, cho dù nó co khiếm nhã hay không, cũng không quan tâm mất mặt hay không, xấu hổ hay không xấu hổ, trong đầu hắn lúc này chỉ có một ý niệm: Dẫn y đi!
“Ai cho ngươi vào đây! Đi ra ngoài!” Nam Phác Nguyệt phẩn nộ quát, trong lòng lại thỏa mãn khi ý đồ thức hiện được.
“Cùng ta đi về.” Hắn nhịn xuống tiểu vũ trụ sắp nổ tung trầm giọng nói, hiển nhiên đã quên mất vị trước mắt này chính là thân phận gì.
Nam Phác Nguyệt cười lạnh một tiếng, giễu cợt hắn nói: “Đại nhân chẳng lẽ uống rượu hồ đồ rồi sao? Nơi này không phải nhà của ngươi, lại có thể dung túng ngươi làm càn như vậy!”
“Đi hay không đi?” Hắn ngữ khí cố chấp như cũ, lỗ tai căn bản không nghe được y đang nói cái gì, hắn chỉ biết, chính mình không thể mất y, chẳng sợ bức y tức giận đến muốn mạng chính mình ngay bây giờ, hắn cũng tuyệt đối không hối hận.
Nam Phác Nguyệt bất quá chỉ muốn đòi lại tôn nghiêm do mới vừa rồi chịu nhục nhã mà thôi, thuận tiện chứng minh cho hắn thấy, bản thân cũng không phải quả hồng mềm, cũng không phải là nam nhân hắn muốn hôn liền có thể hôn, bản thân chính là người thích nữ nhân, cho dù sự thật có phải như thế hay không. Tóm lại, y cũng không nghĩ tới muốn tính mạng của hắn, chỉ cần không quấy rầy y cùng muội muội, y có thể bỏ qua chuyện cũ, nhưng từ nay về sau nhất thiết phải đối với y như người xa lạ.
“Được, ngươi có thể không đi.” Gia Cát Dật biết y tâm cao khí ngạo, chuyện ấy cũng hề làm khó xử nhau, vì thế chuyển mục tiêu về vũ cơ kia, mang theo khẩu khí có chút ghen nói với nàng, “Ngươi đi đi.”