Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tướng Gia Muốn Xoát Tồn Tại Cảm

Chương 49: Hồ Ly Chịu Ủy Khuất

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thật sự rất thẳng thắn, chính mình mỏi mắt trông chờ tới tìm y, mà y đến lời cũng lười nhiều lời với mình! Gia Cát Dật có chút không cam lòng, bất quá hắn có biện pháp lưu lại, mà biện pháp này chính là lôi kéo làm quen với muội muội y, trong những năm qua, biện pháp này lần nào cũng hiệu quả, tuy rằng thoạt nhìn có chút bất nhân, nhưng hắn từ xưa đến nay cũng chưa từng thừa nhận bản thân là chính nhân quân tử, huống chi vì ái nhân, không từ thủ đoạn thì làm sao.

“Cẩn Nhi, đã lâu không gặp, thân thể gần đây khỏe không?” Gia Cát Dật không coi ai ra gì đi qua ngồi giữa nàng và Nam Phác Nguyệt, quan tâm hỏi, từ trước tới nay, không thể phủ nhận, hắn xác thực xem nàng như muội muội của mình, mà đây cũng là xuất phát từ lời thật lòng của hắn, không phải đạo đức giả.

Đến gần hắn như vậy, Nam Phác Cẩn căng thẳng đến nắm chặt khăn tay trong tay không còn hình dáng, nàng cúi đầu ngập ngừng nói: “Cẩn Nhi thân thể rất tốt, Dật ca ca lo lắng rồi.”

Mà đối với những tâm tư này của nữ hài tử, cho dù là tinh tế như Gia Cát Dật cũng hoàn toàn không biết, hắn từ trước đến nay đối với nữ tử chưa từng phát sinh loại tình cảm này, ngoại trừ tình cảm hữu nghị bên ngoài, cho nên cho đến nay, vẫn chỉ xem nàng như tiểu hài tử, gặp người thì ngượng ngùng mà thôi. Nếu như hắn biết người trước mắt này thích mình, chỉ sợ hắn bây giờ trốn còn không kịp a.

Thấy muội muội khẩn trương như vậy, tòa núi tuyết bên kia đã đoán được chút gì, mặc kệ bản thân đoán đúng hay sai, tóm lại y không thể lại ngồi xem không quản, vì thế đứng lên, nghiêm trang đối Gia Cát Dật nói: “Phiền đại nhân ra đây cùng ta một lát.”

Gia Cát Dật ra vẻ kinh hỉ ngẩng đầy nhìn y nói: “Nguyệt đây là đang gọi ta!?”

Vô nghĩa! Sau khi Nam Phác Nguyệt quét mắt liếc hắn một cái, xoay người vừa đi vừa nói chuyện: “Ta có lời muốn nói với ngươi.”

Hắn đứng lên đi theo, cũng không biết y muốn nói gì với mình, nhưng hiển nhiên không phải là thổ lộ.

Nam Phác Cẩn lưu lại chỗ cũ nhìn bóng dáng hắn đi xa, mạc danh có chút mất mát.

Đi đến sau Thiên Điện, đột nhiên Nam Phác Nguyệt xoay người nhìn lại.

Mà người nào đó đi phía sau đang suy tư y sẽ nói gì với mình, thất thần đi không dừng lại kịp mà đυ.ng trúng người phía trước.



Hai thân hình cao lớn chính diện dán vào nhau, khuôn mặt nháy mắt phóng đại trong tầm mắt đối phương……

Ở trong mắt Nam Phác Nguyệt, thấy chính là tuấn lãng tiêu sái, phấn chấn oai hùng; mà trong mắt Gia Cát Dật, thấy được chính là tuyệt thế vô song, tuấn nhã xuất trần.

Trong gang tấc, hai người đồng thời sửng sốt…..

Chỉ trong vòng ba giây đồng hồ, Nam Phác Nguyệt liền phản ứng lại, xấu hổ lui về phía sau vài bước, thanh thanh giọng thong dong nói: “Biết vì sao ta kêu ngươi tới không?”

Khóe miệng Gia Cát Dật cong lên, hắn đương nhiên không biết, nhưng trong lòng xấu xa nghĩ: “Chẳng lẽ là mặt trời mọc hướng tây nên muốn thổ lộ? Mặc kệ là cái gì, lúc này nơi này chỉ có hai người bọn họ, cơ hội không thể mất, mất không có lại.

Vì thế, hắn cố ý gật đầu.

Gương mặt vô cảm ở đối diện thấy hắn gật đầu như vậy liền biến thành chữ “川” có chút phẫn nộ nói: “Biết? Biết mà ngươi còn làm như vậy?”

Gia Cát Dật căn bản không biết y chỉ cái gì, trong lòng hoang mang, dán lên phía trước che phủ tai y ôn thanh nói: “Ồ? Ta đã làm gì?”

Hơi thở ấm áp phả lên cần cổ y, ngứa ngứa, tê tê, mà làm y càng thêm xấu hổ đó chính là —— y cư nhiên cảm giác được chính mình có chút phản ứng.

Ái muội lưu chuyển trong không khí, không chịu đựng được loại cảm giác này, Nam Phác Nguyệt dịch ra một chút nói: “Hai người chúng ta cũng tính là quen biết đã lâu, không nói đến ân oán, trong lòng ta ngươi đều hiểu rõ, ta thừa nhận từ xưa đến nay bản thân có thành kiến với ngươi, nhưng nếu ngươi muốn trả thù hay đả kích ta, ngươi hoàn toàn có thể đảnh chú ý lên ta, không cần đem chủ ý đánh lên trên người muội muội ta!” Nói xong yên lặng nhìn hắn, “Ngươi nghe hiểu chưa?”

“Cái gì ân oán? Cái gì trả thù? Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì.” Hăn nhăn mi, đối với những điều Nam Phác Nguyệt nói, càng ngày càng không hiểu.



Nam Phác Nguyệt tức khắc khó thở, buộc miệng thốt ra: “Bớt giả ngu! Ta biết ngươi là cố ý! Tóm lại điểm đáo vi chỉ*, từ nay về sau cách muội muội ta xa một chút.”

*点到为止 điểm đáo vi chỉ: đây là một thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là lúc nói chuyện chỉ nhẹ nhàng chạm đến ranh giới của chủ đề, mà không đi sâu vào đàm luận, nhưng có thể khiến đối phương sáng tỏ ý đồ là đủ.

Hắn nhăn mi càng sâu: “Ta trước nay không có thù oán gì, càng không có trả thù gì, từ nhỏ đến lớn tuy rằng người vẫn luôn căm thù ta, nhưng ta đối với ngươi cùng Cẩn Nhi đều là thật lòng đối đãi, ngươi vì sao phải nói như vậy?”

“Ha ha, ‘Cẩn Nhi’? Đừng gọi thân mật như vậy được không, ngươi không xứng!”

Gia Cát Dật từ trong đến ngoài đều đau, xoay thân thể y qua nghiêm túc nhìn y nói: “Có thể nói cho ta, Gia Cát Dật ta rốt cuộc đã làm sai chuyện gì sao? Thế cho nên ngươi mới chán ghét ta như vậy!”

Y cười nhạo: “Những năm nay, ngươi cố ý thân thiết với muội muội ta, còn không phải vì muốn có được tâm nàng sao? Sau đó nếm trải được những gì mong muốn lại đem nàng vứt bỏ, lấy điều này tới đả kích …..”

“Không phải như thế!” Gia Cát Dật đánh gãy lời y nói, hắn thực sự nghe không nổi nữa, vội vàng giải thích nối, “Ngươi nghe ta nói, ta…..”

“Không cần nói nữa!” hiển nhiên y đã kết luận đáp án trong lòng mình, không muốn nghe hắn nhiều lời giảo biện.

“Ta phải nói!” Gia Cát Dật cũng không nhịn được, hắn khẩu khí kiên định nói.

Nam Phác Nguyệt vừa dùng dức bẻ cánh ta hắn đang bóp chính mình, vừa âm lãnh nói: “Vậy thì ngươi tự mình ở đây mà chầm chậm nói, bổn vương phải đi rồi.”

Một người sau khi tranh thoát ngay sau đó liền sải bước rời đi, còn chưa đi được hai bước, một bóng dáng phía sau xoay người y, đè lên trên tường, đang lúc y đang muốn mở miếng phát bão tố, trên môi hung hung bị phủ lên hai cánh môi mềm mại……..
« Chương TrướcChương Tiếp »