Chương 45: Nguyệt ~ Ta Rất Nhớ Ngươi ~

Bởi vì đầu rất khó chịu, dứt khoát không nghĩ nữa, liền chuẩn bị mặc quần áo rửa mặt, lại không đoán được mới vừa đứng dậy không được, cả người liền bủn rủn, vì thế y mệt đến ngồi trở lại, xem ra y tối qua xác thực uống nhiều, cần nghỉ ngơi thật tốt một ngày, y nghĩ như vậy, lúc sau yên tâm ngủ lại.

Ở trong một phòng khác cách đó không xa, con hồ ly nào đó sau khi có được thịt sống lại trằn trọc cả buổi sáng không sao ngủ được, bò dậy mặc quần áo xong liền đi qua lại lại trong nhà, không thể không thừa nhận, hắn lúc này giống như mắc bệnh tương tư, hận không thể thời thời khắc khắc canh giữ bên người nọ, một đêm qua sau khi tự mình nếm được hoan, bản thân lại dường như vô pháp tự kiềm chế, hắn yêu y! Hắn đã sơm xác nhận! Nhưng lại không nghĩ đến sau khi có được con người y loại tình cảm này càng thêm mãnh liệt!

Chán nản mà cào hai bên đầu, lúc sau quyết định đi tìm y.

Giống như lúc trước, hắn tiến vào cửa chưa bao giờ gõ cửa, sau khi khe khẽ bước vào trong, liền thấy Nam Phác Nguyệt còn đang ngủ mê mệt.

Hắn nhịn không được bước lên vài bước ngồi bên người y, sau khi giúp đắp lại chăn liền lẳng lặng nhìn……

Nam Phác Nguyệt xác thật đẹp, từ mặt mày đến mũi, lại từ mũi đến môi mỏng, vẻ đẹp của y có một loại lực hấp dẫn nhìn trăm làn cũng không chán, khí chất y từ trong ra ngoài càng khiến người sau khi hãm sâu không bao giờ có thể tự kiềm chế.

Đợi đến khi hai người đối mặt nhau, trời đã vào đêm, Nam Phác Nguyệt vừa mở mắt ra nhìn thấy một màn như vầy: Một nam nhân anh tuấn thâm trầm (đương nhiên, người nam nhân này chỉ sợ hóa thành tro y cũng nhận ra) thật là quái dị ngồi bên cạnh mình, chỉ thấy ánh mắt hắn sáng rực, vẻ mặt thâm tình khó che đậy mà nhìn mình…..

“A” một tiếng, y kinh ngạc ngồi dậy, tức giận quát, “Ngươi như thế nào ở chỗ này!?”

Gia Cát Dật hơi hơi mỉm cười, vươn tay ôn nhu chậm rãi xoa xoa trái tim y vẫn còn đang kinh sợ mà nhảy.

Tay Nam Phác Nguyệt gạt ra, rút móng vuốt của hắn đi, trầm giọng hỏi: “Ngươi đến khi nào?” Y thế nhưng không phát hiện, hơn nữa cũng không gia hỏa này rốt cuộc dùng ánh mắt cực nóng này nhìn mình bao lâu, ngẫm lại liền cảm thấy đen đủi! Thật làm y phản cảm đến cực điểm.

“Nguyệt không hy vọng ta tới sao?” Gia Cát Dật vẻ mặt ôn nhu nói.

Đây là biết rõ cố hỏi, y đương nhiên không hy vọng! Hơn nữa thực chán ghét! Nam phác nguyệt nhìn thẳng hắn: “Ta mặc kệ mục đích ngươi đến đây là gì, tóm lại, sau này đừng đột hiên xuất hiện dọa người như vậy nữa! Trái tim bằng thịt này của bổn vương không chịu nổi ngươi một lần lại một lần giày vò cùng kí©h thí©ɧ!”



Gia Cát Dật có chút cười cười tự giễu, tim hắn chẳng lẽ không phải làm bằng thịt? Hắn nhớ y, chẳng sợ chỉ cách mấy mét, hắn vẫn nhịn không được mà nhớ y! Khi nghe được y nói ghét bỏ mình hắn cũng sẽ đau, hơn nữa hắn đau đến không thể hô hấp, nhưng mà, hắn không để bụng, hắn nhận định kiếp này này nhất định có được y!

Thấy hắn không nói lời nào, Nam Phác Nguyệt ngược lại trầm giọng nói: “Tướng gia nếu không có việc gì thì trở về phòng của mình đi.”

Có thể thấy được nếu y muốn đuổi người không có bất luận cái gì uyển chuyển, dứt khoát lưu loát.

“Có việc.” Gia Cát Dật áp xuống nội tâm đau thương, nỗ lực đổi về gương mặt tươi cười ngày thường nói: “Chúng ta ngày mai về kinh.”

Trong lòng Nam Phác Nguyệt vừa động, đây là phải quay về sao? Đột nhiên cảm thấy quá nhanh, có thể là sống ở đây đã bất tri bất giác quen an tĩnh, quen không người hầu hạ, quen lời lẽ dễ hiểu, hoặc là còn có một chút, đến bản thân y cũng không dám thừa nhận, đó chính là thói quen —— có tên hỗn đản luôn lấy y làm niềm vui……

Y đương nhiên không thừa nhận, rõ ràng là người y ghét như vậy, thậm chí quả thực là ôn thần mà ngày thường y đuổi đều đuổi không kịp, sao có thể biến thành thói quen của y, trừ phi bản thân y điên rồi, hoặc là hôm qua uống nhiều quá đến bây giờ vẫn còn chưa thanh tỉnh.

“Ta đi về đây, ngươi hôm nay nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai tự ta sẽ đến gọi ngươi.” Gia Cát Dật nhiễm nhiên một bộ hình tượng phu quân tốt, trong lòng biết đêm qua hắn muốn y rất nhiều lần, hôm nay tất nhiên là rất mệt.

Y không nói chuyện, mãi đến khi nhìn theo hắn rời đi.

Lần này trên đường trở về cung, bởi vì Thương Khâu mất mà lấy lại được nên không cần lại vượt Hán Giang, có thể nói là một đường thuận gió xuôi nước, lúc này đã là thời điểm giữa thu, đại quân thậm chí còn được thưởng thức cảnh đẹp lá đỏ Hương Sơn hiếm có.

Châu tướng quân quen cưỡi ngựa, cho nên chủ động thúc ngựa mà đi, Tư Mã Ngọc cùng Lý Cửu là bộ hạ ngang nhau cho nên cũng đồng dạng như thế, vì thế hai người kia liền ngồi chung trong xe ngựa, vốn dĩ Nam Phác Nguyệt không muốn cùng hắn đơn độc ở lại cùng nhau, tính toán cũng muốn đổi sang cưỡi ngựa, nhưng sau này cưỡi ngựa được vài dặm thì vì cơ thể xác thực ăn không tiêu, chỉ đành gắng gượng đi vào.

Lúc này, Gia Cát Dật vẻ mặt chân chó chào đón, thân thiết kêu: “Nguyệt ~ ta rất nhớ ngươi ~”