Chương 44: Rốt Cuộc Cũng Ăn Được Y

Tên hỗn đản này! Vì cái gì luôn gây khó dễ y? Trực giác nói cho y, hắn là cố ý! Nam Phác Nguyệt oán hận nói trong lòng, nhưng không có biện pháp, lời đã nói ra khỏi miệng, không thể không cho mọi người mặt mũi, vì thế y đầu óc không tỉnh táo, cười gượng một tiếng, tiếp đó học theo nói: “Lời đại nhân nói có lý, vậy ….. bổn vương liền kính các vị, mỗi vị một ly, uống xong rồi về.”

Sau khi nhất nhất kính rượu, không biết là rượu say người, hay người say rượu, một tay đỡ trán chống lên án, một tay cầm rượu, ánh mắt phảng phất như nhìn Gia Cát Dật bên cạnh, đột nhiên cong môi khẽ cười với hắn, cũng không biết y đang cười cái gì, lúc này đôi mắt y cũng không còn trong sáng như mọi khi, đôi má cũng không còn trắng nõn như vừa rồi, chỉ thấy y ánh mắt mê ly, hai má nhuộm men say đỏ bừng.

Mị hoặc nhân tâm bực này, tú sắc khả xan* như nậy, Gia Cát Dật sớm đã ngắm đến ngây ngốc, biết y đã say đến không nhận ra cha mẹ, lúc này không thượng còn đợi đến khi nào? Vì thế hắn cố trấn định, nghiêm trang nói với mọi người: “Lăng An Vương xem ra say thật rồi, các vị tiếp tục uống, ta đưa y về phòng nghỉ ngơi.” Dứt lời liền nâng y dậy, đặt tay trên vai mình, tản bộ rời đi, từ trong chính đường trông ra bên ngoài, chỉ thấy lúc ẩn lúc hiện, lần lượt từng cái, lại có chút buồn cười kỳ diệu.

*秀色可餐 tú sắc khả xan: là một câu thành ngữ của Trung Quốc, nghĩa đen: đẹp đến mức nhìn thôi đã thấy no rồi; nghĩa bóng: chỉ những người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, quốc sắc thiên hương hoặc phong cảnh tươi đẹp trù phú.

Người nào đó sau khi thừa dịp bóng tối cùng không người trên đường, không biết khinh bạc y bao nhiêu lần, cuối cùng thân mật cắn nhĩ tiêm y ôn thanh nói: “ Nguyệt ~ chúng ta tới rồi ~”

Trở về phong ngủ Nam Phác Nguyệt, đặt y ngã trên giường, sau đó khóa chặt cửa, lúc này mới yên lòng không kiêng nể gì bò lên trên giường, tiếp theo tặc tặc cười, bắt đầu chuẩn bị làm việc xấu mà bản thân đã khao khát từ lâu.

Cứ như vậy, một người say đến bất tỉnh nhân sự ngửa mặt nằm, một người khác nằm bò trên người y đôi tay không thành thật sờ soạng, sau khi đợi cởi bỏ đai lưng hồng ngọc của y, đẩy áo ngoài cùng trung y ra hai bên, cúi người bắt đầu khi nặng khi nhẹ rơi xuống những dấu ấn dâu tây, ngửi được thanh hương đặc biệt trên người y, hắn không nhịn được mà hôn lên hai viên đậu đậu màu hồng phấn trước ngực y, sau đó khẽ mở khớp hàm dò ra đầu lưỡi mềm mại liếʍ láp lên, người dưới thên phát ra một tiếng thoải mái “ưm hừ ~”



Gia Cát Dật nghe vậy không kiềm chế được nữa, ôm giữ lấy đầu y mà hung hăng hôn, mùi rượu nồng nặc hòa quyện trọng khoang miệng hai người ôm hôn nhau, càng thêm triền miên cùng kịch liệt…….

……

Toàn bộ quá trình, Nam Phác Nguyệt cơ hồ không có bất luận ý thức nguy hiểm gì, không những không có, hơn nữa từ đầu đến đuôi đều rất phối hợp, cũng thực đón ý hùa theo, điều này liền khiến người nào đó đang đè trên người y vui mừng chết đi được, loại cảm xúc hạnh phúc từ trong ra ngoài này như lấp đầy nội tâm hắn, chỉ sợ cho dù để hắn làm như vậy đến chết đi cũng cam lòng.

Không biết trải qua mấy hiệp, hai người đều phát ra âm thanh kiều suyễn, âm thanh **, âm thanh gầm nhẹ…… các loại âm thanh tính phúc mỹ diệu trong đêm yên này hợp thành một bản giao hưởng tuyệt đẹp…..

Không trung lộ ra bụng cá trắng, người nào đó sau làm chuyện xấu, giúp y sửa sang lau sạch sẽ những thứ không rõ trên người, thừa dịp thời gian y chưa tỉnh lại, ảo não mở cửa trốn trở về phòng mình.

Đợi đến khi Nam Phác Nguyệt tỉnh lại đã là giữa trưa, lúc này đầu hắn còn rất đau, cố nén cảm giác không thoải mái trên người ngồi dậy, dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, bắt đầu nỗ lực nhớ lại hết thảy mọi chuyện phát sinh hôm qua, nhưng không ngờ nghĩ cả nửa ngày cũng không tìm ra được manh mối gì, y chỉ nhớ rõ bản thân bị Gia Cát Dật cưỡng ép rót thật nhiều rượu, lúc sau hẳn là say, ở lúc sau…… Y cái gì cũng không biết.