Chương 42: Rốt Cuộc Là Uống Hay Không Uống Chứ

“Được.” Lâm Khuynh Thành âm dương quái khi đáp ứng, bất quá chỉ là ngoài miệng nói cho có lệ mà thôi, đến lúc đó hắn muốn kêu cái gì thì y không thể tự chủ được.

Hai bên rất nhanh đạt thành hiệp nghị, lập trên giấy trắng mực đen, mặt trên cho thấy, Ngô quốc lui binh Thương Khâu, cùng Phúc Châu đã bị xâm chiếm ba năm trước, đồng thời đem trả hai thành trì về Nam Phác quốc, hơn nữa đảm bảo từ đây sau khi lui binh hai bên vĩnh viễn không xâm phạm. Còn quay mặt phía sau còn có Ngụy quốc, đại quân, vĩnh viễn không nhúng tay chiến sự lớn nhỏ tương quan Nam Phác quốc. Sau đó, hai bên cùng đóng quan ấn cùng dấu vân tay cho nhau, một giấy định thái bình, chiến sự xem như kết thúc.

Không ngờ được sự tính tiến triển còn thuận lợi hơn mong đợi của hai người, bất quá nhìn chung là vẽ lên được một dấu chấm câu viên mãn, dưới sự cân nhắc của Gia Cát Dật, lệnh tử sĩ ép buộc nhét Ngô Chi Sung vào xe ngựa, những người khác đợi toàn bộ quất roi ngựa cùng khởi hành, đợi đến khi đến gần cửa thành Lạc Dương, Gia Cát Dật mới hạ lệnh thả hắn.

Ngô Chi Sung sau khi được tự do liền vội vã di chuyển, trong một đêm dữ dội, chất vật bất kham bò chạy……nghiêng ngả lảo đảo chạy trên đường, hắn chịu hết mọi sỉ nhục âm thầm thề, hết thảy hắn hôm nay mất đi ngày nào đó sẽ tìm bọn họ đòi lại gấp bội!

Ba ngày sau, tin tức Ngô quốc lui binh rất nhanh truyền đến kinh thành.

Trên đại điện, Nam Phác Phóng mặt ủ mày chau mấy tháng nay, vừa nghe được tin vui này liền loại bỏ hết khói mù dạo gần đây vui vẻ tươi cười rạng rỡ: “Mau! Trình hiệp thư lên đây!”

Binh lính báo tin cung kính dâng lên, nội thị tiếp nhận đưa lên.

Đôi tay Nam Phác Phóng nâng hiệp thư kia phảng phất như nâng báu vật vô giá, tâm tình có chút kích động nói: “Tả tướng quả nhiên không có cô phụ một mảnh kỳ vòng rất lớn quả nhân dành cho hắn a, ha ha ~ truyền lệnh xuống, mệnh mấy người bọn họ mau chóng khải hoàn hồi triều, quả nhân muốn trọng thưởng!”

Quan viên cả triều đồng thời chắp tay xuống nói: “Chúc mừng đại vương! Chúc mừng đại vương!”

Nam Phác Phóng vẫn như cũ đắm chìm trong niềm vui thắng lợi, đến quên nên phải phản ứng lại.

Có người vui mừng có người lo âu, người đứng đầu trong các đại thần bên phải là Hữu tướng Tiêu Liêu, người này đã đến bất hoặc chi niên*, hắn ngày thường trên triều vẫn luôn điệu thấp trầm ổn, lúc này trên sắc mặt lại toát lên một tia mờ mịt, nói thật, hắn chính là không thích Gia Cát Dật, trước đến nay đều không thích, nhưng vì củng cố quyền lợi bản thân hắn từ trước đến nay không chủ động đắc tội người, cho nên vẫn luôn lựa chọn trung lập, vừa không nhúng tay thế lực Gia Cát Dật phương này, cũng không tiêm nhiễm quân đoàn phía sau Nam Phác Nguyệt, rõ ràng có thể tiếp tục giả vờ không biết làm tên câm không đố kỵ không không oán hận, cũng không biết vì sao, lúc này nghe được tin tức Gia Cát Dật lập được công lớn, cổ trùng trong lòng hắn bắt đầu bò ra quấy phá, không sai! Hắn không cam lòng! Dựa vào đâu kinh nghiệm phong phú như hắn vẫn luôn vô danh tầm thường, hắn trẻ tuổi như vậy thì có thế trấn áp quần thần? Bản thân còn càng già càng dẻo càng dai, dù nói gì đi nữa cũng muốn áp hắn xuống tranh một hơi!



*不惑之年 bất hoặc chi niên: chỉ nam 40 tuổi.

Đối với điểm tâm tư này của hắn chỉ sợ là ai cũng không biết, bởi vì trong hơn mười năm nay hắn xác thật từ trước đến nay rất điệu thấp, ngày thường ngoại trừ giúp Đại vương sửa sang lại một ít công văn cùng bồi Đại vương chơi cờ nói chuyện phiếm, hắn cơ hồ khi thượng triều không đưa ra bất luận ý kiến gì, lâu dần, nhiễm nhiên thành người hòa giải trong mắt quần thần.

Lại nói thành Thương Khâu, hai quân Ngô Ngụy trong vòng ba ngày lui quân về nước, thu lại binh, bá tánh khắp cả thành lập tức khôi phục an cư lạc nghiệp như ngày xưa, sau đó gióng trống khua chiêng hoan hô chúc mừng.

Lạc Dương thành đối diện cũng giống như vậy, sau khi vừa xuất quân đã chiến thắng giòn giã, các bá tánh cuối cùng yên tâm lại, phấn chấn hơn, ấn tượng đối với Tả tướng Gia Cát Dật càng thêm sâu sắc, nhớ đến hắn không lâu trước đây hùng hồn thuyết trình còn rành rành trước mắt, không dự đoán được tốc độ hắn thực hiện lời hứa ngày hôm đó nhanh như vậy, rất nhanh, Gia Cát Dật thành thần tượng trong lòng bá tánh thành Lạc Dương! Thậm chí có người còn định tên hắn là một loại thúc giúc bản thân thành tín dũng cảm.

Chiến sự đã kết thúc ba ngày, trong đêm nay, bên trong Đô đốc phủ lộ rõ vô cùng hòa thuận vui vẻ, trong chính đường, người hầu nha hoàn tới tới lui lui, rượu thức ăn không ngừng đặt trên bàn, vốn Đô đốc Tả Tiến đang thịnh tình vì Gia Cát Dật, Nam Phác Nguyệt, Châu Thúc Hưng cùng các trọng thần triều đình bày rượu mở tiệc.

Chỉ thấy mấy người bọn họ ngồi xếp bằng ngay ngắn vây quanh bên bàn, mọi người xem ra đều tinh thần rất tốt, nói nói cười cười, tán gẫu, bọn người hầu sau khi bày đầy rượu cùng thức ăn liền thối lui đứng chờ một bên.

Lúc này, Tả Tiến đứng lên, nâng rượu đối với một vòng người đang chờ nói lời xin lỗi: “Lão phu mấy ngày gần đây tới nay lạnh nhạt các vị, mong rằng các vị chớ để trong lòng, ha hả ~ này ly rượu xem như phạt lão phu.” Nói xong uống một hơi cạn sạch.

Châu Thúc Hưng thấy thế vội vàng đứng lên, một tay nâng rượu một tay xua xua nói: “Đại nhân sao lại nói những lời này, ta ở trong phủ làm phiền mấy ngày nay, đại nhân không ghét bỏ còn chiếu cố chu toàn, ly rượu này ta càng phải uống.” Nói xong cũng uống cạn.

Dù sao cũng là bạn cùng lứa tuổi, nói chuyện cùng nhau cũng coi như tự nhiên, Tả Tiến cười vuốt râu: “Ha hả ~ thống khoái! Hôm nay không nói cái khác, nọi người thỏa thích ăn uống no say, không say không thôi!” Nói chuyện khí thế ngất trời, thật là hào hùng phóng khoáng.

Nam Phác Nguyệt khi nâng rượu có chút do dự, rốt cuộc là uống hay không uống đây? Y bắt đầu trở nên chần chừ……