Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tướng Gia Muốn Xoát Tồn Tại Cảm

Chương 37: Ám Sinh Mâu Thuẫn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Gia Cát Dật bị một cái tát này có chút ngơ ngác sững sờ, đứng ngẩn ra tại chỗ, trong lòng cảm giác phức tạp không rõ ràng....

Phu Cung thấy tình thế không ổn, liền đứng dậy khuyên nhủ: “Hai vị đại nhân trăm triệu không thể ngay lúc này tổn thương tình cảm, mong suy nghĩ lại a.”

Nghe được lời này, Gia Cát Dật đau khổ cười: “Tình cảm? A? Thật là buồn cười!” Nói xong xoay người rời đi, khi đi đến ngưỡng cửa dừng lại, bổ sung một câu: “Mỹ nhân khó có được, Nhạc (Nguyệt) đại nhân phải hưởng thụ thật tốt a!” Nói xong đóng sầm cửa rời đi không quay đầu lại.

Những người bị bỏ lại thất thần nhìn nhau, Mẫu Đơn sắc mặt mờ mịt, trầm tư.

“Đại nhân, đây…..” Phu Cung cũng có chút không biết nên như thế nào mới phải, bắt đầu trưng cầu ý kiến Nam Phác Nguyệt.

Nam Phác Nguyệt nhíu mày nhìn cửa, vung tay áo: “Tiếp tục.”

Vì thế, trong phòng lại khôi phục một mảnh ** xa hoa.

Gia Cát Dật đi rồi, không quay trở về Đô Đốc phủ, mà lại chạy đến tửu lầu một mình uống rượu giải sầu.

Rút đao đoạn thủy thủy càng lưu, mượn rượu tiêu sầu sầu càng sầu….

Vẫn luôn kéo dài đến chạng vạng, Nam Phác Nguyệt cùng Phu Cung mới cùng rời đi.

Khi trở lại Đô Đốc phủ, trời đã vào đêm, trước cửa Đô Đốc phủ…..



“Đại nhân sau khi trở vể nhất định phải khuyên bảo hắn thật tốt a.” Phu Cung dặn dò nói.

“Ồ, được.”

Hai người đường ai nấy đi.

Nam Phác Nguyệt đi đến ngoài phòng cho khách thì dừng lại, ngoại trừ đèn trong hành lang tường đỏ ngói cao lung linh sáng, trong phòng dành cho khách một mảnh tối đen toàn bộ, như bị cái gì thúc đẩy, Nam Phác Nguyệt cố ý vô tình lướt nhìn qua phòng dành cho Gia Cát Dật.

Phòng Gia Cát Dật cũng không đốt đèn, hẳn là ngủ rồi, nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay đang do dự có nên chủ động đi hòa giải một chút không, nghĩ đi nghĩ lại, lại cho qua, mượn lần này mài mài nhuệ khí thường ngày hắn đối với mình cũng tốt, vì thế xoay người đi về phòng dành cho mình.

Y lại không biết, Gia Cát Dật đêm nay say đến ngã ở bên ngoài, cả đêm chưa trở về.

Một đêm này, y suy nghĩ rất nhiều, ngoại trừ nghiên cứu cân nhắc âm sắc cùng dáng điệu bên ngoài của nữ tử, còn có chính là Gia Cát Dật đối với bản thân rốt cuộc là ôm tâm tư gì, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ trăm lần vẫn không ra. Không phải không cảm giác được điểm tế nhị của tình cảm này, mà là y không dám thừa nhận, nghĩ đến từ trước đến nay hai người đều đối chọi gay gắt, giương cung bạt kiếm, sao đối với chính mình lại có thể sinh ra loại tình ái này? Y cho rằng đây là âm mưu, dù không phải âm mưu, cũng tuyệt đối không có khả năng tiếp thu.

Mắt thấy đã qua hai ngày, mà Gia Cát Dật vẫn không tới tìm y.

Lúc này, Nam Phác Nguyệt đang học điệu bộ bước đi của nữ tử, tuy rằng vẫn luôn phản cảm, thậm chí chán ghét, nhưng y vẫn làm hết sức, đương lúc y đang xoay người một cách quyến rũ, bỗng tâm sinh tích tụ! Vì thế tiêu sái xoay người một cái, biểu tình có chút sa sút tinh thần mà nằm trên giường, khí chất ung dung, đôi mắt nhìn màn giường, trong lòng bắt đầu nghi ngờ: Đã hai ngày rồi, gia hỏa kia cư nhiên còn chưa đến! Không phải là do bị mình tát một cái chứ? Sau đó lại cau mày: Chẳng lẽ ngày đó thật là đã làm quá sao?

Nghĩ như vậy xoay người ngồi dậy, cẩn thận cân nhắc, mặc dù Gia Cát Dật ngày thường ở trước mặt mình giảo hoạt chơi xấu một chút, nhưng y biết hai người đều là tâm cao khí ngạo, như vậy xem ra, nếu như y chủ động đi hóa giải há không phải là vẫn luôn bế tắc sao? Mím mím môi, được thôi, chính mình xác thực có chút làm quá, chủ động một chút cũng không khó coi.



Hạ quyết tâm đi đến cửa phòng Gia Cát Dật, gõ gõ cửa, không ai đáp lại, lại thử gõ gõ, vẫn an tĩnh như cũ, tức khắc trong lòng có chút khó chịu, vừa định rời đi, trong phòng Tư Mã Ngọc cách vách truyền đến một trận cười.

Tiếng cười thỏa mái kia không phải là ai khác, chính là Gia Cát Dật, lúc này Gia Cát Dật đang cùng Tư Mã Ngọc ở trong phòng dùng cơm trưa vui vẻ uống rượu, hiển nhiên tâm tình rất tốt.

Y đi ra phía trước, đứng yên nghe, xem ra hắn không có việc gì a, khi Nam Phác Nguyệt không biết nên đi vào hay rời đi, người bên trong lúc này cao giọng nói: “Lăng An Vương không đi vào uống một chén sao?”

Y ngẩn ra, cư nhiên bị hồ ly kia phát hiện rồi! Dứt khoát đẩy cửa đi vào.

Ánh vào trong tầm mắt là hai người ngồi đối diện nhau ở trước án, trên án bày chén rượu, hai bình rượu đã mở đặt trên mặt đất, hiển nhiên đã uống cạn rồi, y vừa đến gần vừa nói: “Hai vị thật là rất có nhã hứng a.”

Tư Mã Ngọc đứng dậy chắp tay, ôn hòa cười: “Lăng An Vương đến đây thật là có việc?”

Gia Cát Dật đang cầm bình rượu nhẹ nếm thử, sau khi buông bình rượu xuống cũng không nhìn y, mà lại chuyên chú gắp những món ăn tươi ngon.

Y liếc Gia Cát Dật một cái, tiếp tục đối Tư Mã Ngọc nói: “Bổn vương đích thực có việc, bất quá lần này đến là tìm Tả tướng đại nhân, vừa rồi tìm người không ở, đúng lúc rời đi nghe được cách vách nơi này truyền ra tiếng cười, vì thế liền đến đây tìm.”

“Ồ ~ ra thế.” Tư Mã Ngọc hiểu rõ nhìn về phía Gia Cát Dật.

Lúc này, Gia Cát Dật chậm rãi buông đũa trúc, đứng dậy mắt nhìn thẳng nói: “Đi thôi.”

Tư Mã Ngọc trong lòng căng thẳng, mạc danh có chút mất mát.
« Chương TrướcChương Tiếp »