Nói chuyện không phải ai khác chính là hoa khôi đứng đầu Vạn Phương Viện, chỉ thấy nàng thân mặc váy tơ lụa tím thêu chim phỉ thúy, bên ngoài khoác áo gấm lông mềm, trên đầu rũ xuống búi tóc kiểu vân kế đơn giản, sau lưng choàng một tấm lụa xanh, mày lá liễu kia tinh xảo cong cong một cách tự nhiên, trong đôi mắt màu hổ phách là sự đong đưa quyến rũ cũng mị hoặc không dễ phát hiện, trên môi mỏng có chút màu môi, má lúm đồng tiền cười nhạt, nàng mỹ lệ như yêu nghiệt.
Lời vừa ra miệng, dưới lầu tức khắc lạnh ngắt như tờ, đồng thời nhìn về phía nàng, các khách nhân bình thường đều là lần đầu may mắn được thấy hoa khôi đứng đầu, lập tức bị say mê đến nghiêng ngả, sau một khắc ngây ngẩn sững sờ một một mảnh âm thanh ồn ào náo nhiệt ầm lên.
Mẫu Đơn bước xuống lầu với nụ cười vô cùng quyến rũ cùng khí chất hòa hoa phú quý, đến trước mặt ba người Gia Cát Dật, ý cười dịu dàng hướng ba người đều có chút biệt nữu: “Ba vị chính là tới tìm tiểu nữ?”
Nam Phác Nguyệt có chút xấu hổ, không biết nên như thế nào mở miệng.
Phu Cung cũng coi là người thấy nhiều việc đời, lễ độ nói: “Vị cô nương này tư dung bất phàm, chắc hẳn chính là hoa khôi đứng đầu rồi.”
Mẫu Đơn gật đầu mỉm cười.
Phu Cung dừng một lát: “Có thể thuận tiện lên lầu họp mặt không, đương nhiên, cô nương không cần hiểu lầm, chúng ta đến đây chỉ là muốn nghe cô nương đánh đàn tấu khúc, không có ý gì khác.”
“Được.” Thanh âm nhu mì đáp lại.
Tú bà thấy chính bản thân nàng đồng ý, liền thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Kỳ thật chủ tử chân chính của toàn bộ Vạn Phương Viện này chính là hoa khôi đứng đầu Mẫu Đơn, Mẫu Đơn ngày thường cũng không lộ mặt, những thượng khách khó lòng được gặp mặt một cũng bắt đầu không ngừng không chịu thuận theo, nhưng ngược sau này không có hy vọng liền không còn dây dưa nữa.
Mẫu Đơn đưa ba người đến nhã gian trên lầu một, bên trong nhã gian màn trướng tím sa đỏ, mờ ảo quỷ dị, trong đỉnh lưu hương đang tỏa ra huân hương hoa mai, khói nhẹ lượn lờ, như mộng tựa huyễn.
Ba người ngồi quỳ trên ghế tịch, trên bàn đã được dọn sẵn điểm tâm cùng rượu, Phu Cung mở miệng nói: “Cô nương có thể múa trước một bài không?”
Nàng giấu tay áo cười: “Đương nhiên.”
Dứt lời, vỗ tay, vài vị cô nương từ trong nọi thất thướt tha yểu điệu đi ra, một vị nữ tử thanh lâu tử ôm tỳ bà đi theo phía sau, nữ tử thanh lâu ngồi quỳ ở bên kia giường đệm, khi thấy mọi người đã sẵn sàng, bèn bắt đầy gảy dây đàn.
Âm thanh các dây đàn hòa quyện vào nhau, âm sắc dễ chịu, khi bắt đầu hòa nhịp, Mẫu Đơn uyển chuyển múa theo, eo mềm quyến rũ xinh đẹp, lay động sinh hoa.....
Phu Cung nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Đại nhân nhất định phải để tâm quan sát a.”
Nam Phác Nguyệt xem đã có chút mặt đỏ tai hồng nghe được lời Phu Cung nói, cũng không ngại ngùng quay đầu đi nữa, vì thế trở nên bắt đầu nghiêm túc quan sát.
Gia Cát Dật chỉ phớt lờ nhìn, ánh mắt thi thoảng sẽ liếc nhìn Nam Phác Nguyệt một cái, tuy rằng không vui khi không can thiệp y thưởng thức dung mạo mê hoặc người bực này, nhưng cũng không có biện pháp, chỉ có thể ngồi một bên phồng mũi trừng mắt nhìn.
Lúc này, Mẫu Đơn múa động vòng eo di chuyển đến gần Nam Phác Nguyệt, mắt thấy cánh tay nàng câu lấy cổ Nam Phác Nguyệt, Gia Cát Dật lập tức lên tiếng ngăn lại: “Buông hắn ra!”
Tay vòng lấy cổ y, Mẫu Đơn không những không bị tiếng quát náy dọa, ngược lại ngày càng táo tợn đưa thân mình dịch đến trên hai đầu gối đang quỳ của Nam Phác Nguyệt.
Nam Phác Nguyệt trong lòng có một chút loạn, có chút mất tự nhiên quay đầu đi mở miệng nói: “Cô nương, thỉnh tự trọng.”
Mà Gia Cát Dật đã ăn vị mà đứng lên, Mẫu Đơn vẫn như cũ câu lấy cổ Nam Phác Nguyệt, đối dung nhan tuấn mỹ của y gần trong gang tấc mị hoặc cười: “Công tử thật biết biết nói đùa, một nữ tử phong trần như Mẫu Đơn nào có tự trọng như công tử vừa nói?”
“Thỉnh cô nương chớ làm y khó xử.” Gia Cát Dật rốt cuộc nhịn không được trầm giọng nói, “Y không thích nữ tử.”
Nam Phác Nguyệt cùng Phu Cung hoàn toàn sửng sốt.
“Ồ?” Mẫu Đơn đứng dậy, vẻ mặt hứng thú mà nhìn Nam Phác Nguyệt: “Công tử không thích nữ tử, chẳng lẽ thích nam tử?”
“Đừng nghe hắn nói nhảm!” Y có chút phẫn nộ nói, bản thân rõ ràng không thích nam phong, cố tình bị gia hỏa nào đó lật ngược trái phải, thật đáng tức.
“Công tử chứng minh như thế nào chứ?” Mẫu Đơn vươn tay vỗ nhẹ trêu chọc đôi má y nói.
Dưới sự chú mục của mọi người, Nam Phác Nguyệt một tay kéo nàng vào trong lòng, nâng lên một ngón tay ôn nhu mà lướt qua cánh môi nàng, đạm mạc nói: “Vì vị vẫn còn có thể hoài nghi?”
Chuyện này có thể chịu đựng được thì có cái gì không chịu đựng được nữa! “Ngươi!” Gia Cát Dật tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, không nghĩ ngời nhiều liền tiến lên kéo Mẫu Đơn ra, nắm cổ áo y lên hung tợn nói, “Ngươi đồ hỗn đản này!”
Nam Phác Nguyệt nào có gặp qua hắn làm càn như vậy, tức khắc cũng tức giận, sau khi dùng sức gỡ tay hắn ra, giơ tay “bang” một tiếng tát lên mặt hắn, âm thanh vang dội khiến người nghe cả kinh! Lúc sau lạnh như băng nhìn hắn nói: “Ta làm gì cũng không cần tìm ngươi quản!”