Ngoài cửa một giọng nói từng trải đáp lời nói: “Phu Cung bầu gánh hát, hôm qua nhận lời ủy thác của Châu tướng quân, để lão phu hôm nay tới đây tìm Nhạc đại nhân thương thảo việc vu diễn.”
Nam Phác Nguyệt vừa nghe, Nhạc* đại nhân? Xem ra Châu tướng quân còn nhớ rõ lời thề không tiết lộ thân phận thật của y ra ngoài, vì thế đứng dậy: “Vãn bối tới liền, thỉnh Phu lão tiền bối chờ một lát.”
*Trong tiếng Trung 玥 (Nguyệt) cùng 岳 (Nhạc) có cùng phiên âm “yuè” nên phát âm giống nhau.
“Không ngại, đại nhân không cần gấp.”
Nam Phác Nguyệt yên tâm, cầm lấy quần áo bắt đầu thức dậy, mắt thoáng nhìn, thấy người nào đó còn đang ** trần trụi trên người nằm thoải mái, nhịn không được hạ giọng nói với hắn: “Còn không nhanh mặc quần áo vào!” Nói xong tiếp tục động tác trong tay.
Gia Cát Dật buồn cười nhìn y một cái sau đó cũng đứng dậy mặc quần áo, vừa mặc vừa dùng đôi mắt ái muội đánh giá Nam Phác Nguyệt.
Bị nhìn có chút không thoải mái, Nam Phác Nguyệt nhanh nhẹn mặc xong quần áo, sau đó nhíu mày cảnh cáo hắn: “Sau khi mở cửa nếu có hỏi, ngươi chỉ nói sáng nay tới tìm ta cùng nhau học lời thoại, biết chưa?”
Gia Cát Dật cười mà không nói, Nam Phác Nguyệt cũng lười phản ứng với hắn, đoán hắn cũng không dám đem loại sự tình đồi phong bại tục này tiết lộ ra ngoài, y vẫn hiểu tên hồ ly này có bao nhiêu để ý thể diện của hắn.
Hai người sau khi mặc xong quần áo, Nam Phác Nguyệt mới đi ra mở cửa, sau khi nhìn thấy Phu Cung, thi lễ có chút áy náy nói: “Vãn bối có chút chậm trễ, mời vào.”
Phu Cung đáp lễ: “Đại nhân chiết sát* lão phu.”
*折煞 chiết sát: chỉ người hưởng thụ quá mức mà giảm phúc giảm thọ, cũng có nghĩa là không thể thừa nhận nổi.
Vào cửa hai người cùng tiến vào ghế nệm ngồi quỳ, Phu Cung lại thấy trong phòng còn có người: “Vị này chính là…..”
“Vãn bối Gia Cát Dật, sáng nay tới tìm Nhạc đại nhân cùng nhau nhớ lời thoại.” Gia Cát Dật một bên không nhanh không chậm ngồi xuống một bên tự giới thiệu nói.
“Ồ….” Phu Cung bừng tỉnh, “Trách không được vừa rồi đi tìm ngươi, trong phòng lại không có người đáp lại, thì ra đại nhân sớm đã đến đây, cũng tốt, vậy chúng ta hãy đi thẳng vào vấn đề thôi.”
Hai người gật đầu.
Phu Cung bắt đầu êm tai nói: “Vu diễn, chắc hẳn hai vị đại nhân hẳn là đều biết, vậy cũng không cần lão phu giải thích nhiều chứ?” Đang nói thì nhìn về hai người.
Hai người gật đầu.
“Vậy tốt, chúng ta liền nói về vở kịch《 Lương Châu biệt ký 》……”
Vì thế bắt đầu nói về các bước đi và nhịp điệu của vở kịch, bởi vì làm tướng sĩ, cho nên đối với chuyện mưu hoa ám sát cũng không mới lạ, tiếp đó khi nói xong bao hàm hết thảy kế hoạch, sau khi toàn bộ tự thuật xong, hướng Nam Phác Nguyệt hỏi: “Nghe Châu tướng quân nói đại nhân đóng vai nữ tử, thật không dám giấu diếm, lão phu khi vừa nhìn thấy đại nhân liền cảm thấy tướng mạo đai nhân kinh động như tiên nhân, vẻ đẹp trung tính đẳng cấp như vầy lại thêm hóa trang khoa trương vốn có trong vu diễn, nhất định cũng có thể làm được!”
Nam Phác Nguyệt không tỏ ý kiến, trên mặt mỉm cười gật đầu tỏ ý.
Phu Cung tiếp tục nói, “Song, lại không biết đại nhân có học được thanh sắc cùng động tác tứ chi của nữ tử?”
Y xấu hổ một chút: “Điều này …… lại có chút khó xử.”
Hôm qua không phải không có suy xét qua vấn đề này, nhưng y vì tính cách vốn kiêng kỵ, nghĩ tới nghĩ lui thực sự làm không được mấy thứ này, dứt khoát đi bước nào được bước đó, không nghĩ tới như vậy liền đến trước mắt, cũng đúng, sớm muộn gì đều không tránh khỏi.
Phu Cung cũng tựa như đoán được, hắn vuốt râu suy nghĩ một phen, sau đó ngập ngừng hỏi: “Đại nhân có thể cùng lão phu đi thanh lâu một chuyến không?”
Nam Phác Nguyệt ngưng đọng, lâm vào trong rối rắm, rất rõ ràng đây là muốn y đi học tập tư thái giơ tay nhấc chân của những nữ tử phong trần, y là một người nam nhân, sao có thể……
“Đại nhân?” Thấy y không trả lời, Phu Cung nhịn không được kêu, “Có thể tưởng tượng được?”
Gia Cát Dật vẫn luôn bàng quan không lên tiếng, hắn thực sự không hy vọng Nam Phác Nguyệt đi đến những nơi trăng hoa này, đêm qua thật vất vả mới có chút khởi sắc, hôm nay sao có thể yên tâm để y đi đến loại địa phương kia —— loại nơi chuyên gợi lên du͙© vọиɠ nam nhân kia! Nhưng mà, suy xét đến đại cục, hắn vẫn là không thể đứng ra phản đối, vì thế lựa chọn trầm mặc.
“Được thôi, liền theo lời tiền bối.” Việc đã đến nước này, Nam Phác Nguyệt cũng không được lựa chọn, y cũng không phải là chưa đi đến thanh lâu, tuy đi không nhiều lắm, hơn nữa mỗi lần đi đều là bị đại thần trong triều kéo đi làm chút xã giao, nhưng y đích thực chưa từng đυ.ng vào nữ nhân, thật không nghĩ đến bản thân cũng có ngày hôm nay, đi lần này liền muốn bản thân làm những việc tổn thương lớn mẫu mực, ngẫm ngẫm đành vậy, sau khi sự thành, coi như cái gì cũng chưa từng phát sinh, y tự an ủi nói.
Ba ngươi đi đến Vạn Phương Viện đỏ nhất trong thành Lạc Dương, tú bà thấy có khách quý đến, lập tức vui mừng hớn hở chào đón: “Ha ha ~ các vị muốn tìm vị cô nương nào a? Là Xuân Mai? Hay là Hồng Hạnh?”
Phu Cung xua tay nói: “Làm phiền mời hoa khôi đứng đầu nơi này của các người.”
“Cái này …..” Tú bà vẻ mặt khó xử, “Mẫu Đơn hiện tại đang có khách nhân, thực sự không thuận tiện, mong ngài lượng thứ a.”
“Ồ? Là vị khách nhân nào?”
“Là …..”
Ba người một vể mặt tò mò nhìn nàng, không biết vì sao ấp úng.
Đang lúc tú bà thật sự không tiện trả lời muốn tùy ý bịa ra một nhân vật, lúc này một thanh âm trong trẻo vang lên trên lầu.
“Ma ma, dưới lầu là vị nào?”