Chương 3: Hồi Ức ( Một )

Lúc hắn lần đầu tiên đi vào Quốc Tử Giám, thới điểm vào cửa liền thấy trên học đường có nhiều người dùng đủ loại ánh mắt đánh giá mình, chỉ cảm thấy vô vị, nhưng trên mặt hắn cũng không biểu lộ, có phụ thân ở đây, dù sao cũng phải ra dáng, hắn chắp tay thi lễ nói: “Gia Cát Dật gặp qua các vị hoàng tử.”

Ngồi ở hàng ghế đầu tiên chính là Tam hoàng tử Nam Phác Vân, Đại hoàng tử Nam Phác Phóng đã qua tuổi 30, thân là trữ quân, sớm đã bị Đại vương đưa đến chiến trường tôi luyện, Nhị hoàng tử hai mươi có thừa, đã lập gia thất, ở chỗ này xưng đại ca chính là Tam hoàng tử, Tam hoàng tử mười tám, vốn cũng tới thời điểm lập gia thất hoặc có thành tựu, nhưng hắn cố tình trời sinh tính tình ôn hòa, thích không có việc gì đến đây ngồi, Gia Cát Bá Nhiên cũng không bình luận nhiều, chỉ xem hắn khiêm tốn hiếu học.

Nam Phác Vân nhẹ nhàng lay chiếc quạt gấp của mình mỉm cười nói: “Đây là chắc là Gia Cát Dật con trai độc nhất của Thái phó, còn nhỏ như vậy đã biết lễ hiểu chuyện, không hổ là Thái phó dậy dỗ.”

Gia Cát Bá Nhiên tất nhiên đối với những lời này cũng thực vừa lòng, mỉm cười trả lời: “Tam hoàng tử quá khen.”

Nam Phác Vân mỉm cười gác qua một bên, không nói thêm.

Gia Cát Bá Nhiên đưa Gia Cát Dật đi vào dãy ghế thứ hai trước án thư Nam Phác Nguyệt, giới thiệu cho Gia Cát Dật: “Dật Nhi, vị này là Thất hoàng tử.” Chuyển sang trầm giọng nói, “Phải ở chung hòa thuận với Thất hoàng tử, biết không?” Biểu tình vẻ mặt nghiêm túc dặn dò.

Thất hoàng tử sao? Gia Cát Dật nhìn trái ngó phải cảm thấy kỳ quái, tuổi còn nhỏ như hắn, không biết sống chết như hắn, thiên chân mà hỏi một câu: “Phụ thân?”

“Chuyện gì?”

Hắn chỉ vào Nam Phác Nguyệt tò mò hỏi: “Ngài xác định y là hoàng tử mà không phải công chúa sao?”

Nói lời một câu đại nghịch bất đạo suýt nữa làm phụ thân ngã quỵ

Nam Phác Nguyệt sắc mặt đã biến thành màu đen, nắm chặt tay nhỏ, trong lòng xấu hổ giận dữ đến cực điểm, thù hận giữa hắn và y chính là bắt đầu từ đây.

Gia Cát Bá Nhiên dưới tình thế cấp bách quát: “Nói bậy!” Sau đó nghĩ một chút, còn có nhiều hoàng tử nhìn như vậy a, không thể mất dáng vẻ, vì thế khụ một tiếng, “Mau hướng Thất hoàng tử xin lỗi.”

Gia Cát Dật biết phụ thân tức giận thật sự, nếu phụ thân kêu hắn xin lỗi vậy thì lỗi a, lại cũng chẳng mất một miếng thịt, chắp tay thi lễ: “Thất hoàng tử, Gia Cát Dật vừa rồi không có ý mạo phạm, xin thứ tội.”

Nam Phác Nguyệt tuy rằng nuốt không trôi khẩu khí này, nhưng có Thái phó ở đây, không thể không cho mặt mũi, huống chi mẫu thân từ khi y bắt đầu có thể ghi nhớ đã dạy y phải tôn sư trọng đạo, bất đắc dĩ, y nhăn lại mi đẹp, không nhanh không chậm nói: “’Bỏ đi, không có lần sau.”

Kỳ thật đây thật là vết thương của y, tướng mạo của y vẫn luôn bị các huynh trưởng mang ra giễu cợt, y đều có thể nhẫn, nhưng mà, một tên bình dân cũng dám vũ nhục y như vậy, y thật sự rất không vui, đừng nhìn y chỉ có sáu tuổi, trong hoàng thất, sáu tuổi như y đã sớm trưởng thành một chút rồi.



“Dật Nhi, nhớ kỹ lời Thất hoàng tử chưa? Còn dám nói bậy làm càn ta nhất định không tha cho ngươi!” Gia Cát Bá Nhiên vẻ mặt cảnh báo.

“Dật Nhi cẩn tuân dậy bảo.”

Mới xem qua, thật giống hài tử nghe lời.

Tuy nhiên, Gia Cát Bá Nhiên vẫn không yên tâm, nhưng cũng không hề nề hà, chỉ có thể dẫn dắt từng bước, dù sao cũng là máu thịt mình, phu nhân mất quá sớm, Dật Nhi ba tuổi đã không còn mẫu thân, một tay lôi kéo nuôi hắn tới lớn, thực sự không dễ. Thở dài rồi liền rời đi.

Gia Cát Bá Nhiên vừa rời đi, Nam Phác Nguyệt liền hừ lạnh nói với Gia Cát Dật: “Dối trá!”

Gia Cát Dật vừa nghe, cũng không tức giận, nói ta dối trá, hừ, được, xem ta sau này trị ngươi như thế nào.

“Vừa rồi ta nói đùa, Thất hoàng tử không nên tưởng thiệt a.” Gia Cát Dật vẻ mặt chân chó nói, còn không quên đổ dầu vào lửa, “Kỳ thực thảo dân thực hâm mộ ngươi, lớn lên xinh đẹp như vậy.” Còn cố ý tăng thêm chút ngữ khí hai chữ ‘xinh đẹp’, nói xong cúi đầu trộm cười đi.

Không nhắc tới còn tốt, đề cập đến chuyện này, Nam Phác Nguyệt lại có chút bi thương, y cau mày, ra vẻ hoàng thất uy hϊếp nói: “Ngươi còn dám nói bậy, đừng trách bổn hoàng tử đối với ngươi không khách khí!”

“Tiểu nhân tuân mệnh.” Gia Cát Dật chắp tay học theo bộ dạng gã sai vặt theo bên mình, vẻ mặt nghiêm túc trả lời. Nhưng trong lòng thì đang cười, nếu không phải thấy y trên người một thân trang phục nam hoàng tộc, chỉ bằng gương mặt lớn lên mỏng manh thanh tú như vậy, hắn thật sự tưởng là nữ a. Còn có, bộ dạng rõ ràng đáng yêu xinh đẹp, nhưng lại thích xụ xú mặt, tính cách nghiêm túc như vậy, cùng với gương mặt thanh tú của y thật không hòa hợp.

Gia Cát Dật vẫn sai rồi, vốn tưởng rằng lần đầu tiên gặp mặt chọc giận y mới có thể cả ngày bày ra bộ mặt không cảm xúc, không nghĩ những ngày tiếp theo, hắn quan sát được, cho dù ai ở trước mặt y đều như vậy, cái này cũng chưa tính là gì, càng tệ chính là, Nam Phác Nguyệt người này có thói ở sạch nghiêm trọng, một ngày đổi một bộ quần áo, tưởng chừng như còn đúng giờ hơn giờ học.

Lại nói Nam Phác Nguyệt, y rất phản cảm người khác đυ.ng vào y, chứ đừng nói tứ chi tiếp xúc, không bắt đầu từ khi nào, các cung nhân xem hắn là sát tinh, bởi vì, từng có hai lần, thị nữ không cẩn thận đυ.ng phải góc áo hắn mà bị phạt đánh đòn. Dần dà, ấn tượng của y trong lòng các cung nhân chính là: Diện mạo tuy đẹp đẽ ngọt ngào đáng yêu, nhưng tính cách tàn nhẫn độc ác! Không ngại lại thêm cái hoành phi: Có thể trốn được thì trốn!

Lúc này, không khỏi làm người nghĩ đến một câu: Người không thể đánh giá qua tướng mạo, nước biển không thể dùng đấu để đong đếm!

Còn có câu: Gương mặt thiên sứ, linh hồn ma quỷ.

Nhưng đối với những điều đã biết ở trên, người nào đó cố tình không chỉ không chán ghét, ngược lại cảm thấy phi thường thú vị, hắn cho rằng bản thân đã nhặt được một kho báu sống.