Chương 29: Nam Tử Làm Sao Vậy

“Đại nhân có ở trong phòng không?”

Là tướng quân? Hắn lúc này tới làm gì? Chẳng lẽ là về chiến sự? Gia Cát Dật không nghĩ nhiều liền đi qua mở cửa, thi lễ nói: “Tướng quân mời vào.”

Châu Thúc Hưng vẻ mặt tươi cười bước vào ngưỡng cửa, Gia Cát Dật mời hắn ngồi, sau đó vui vẻ nói: “Tả tướng, cơ hội của chúng ta tới rồi!”

Gia Cát Dật đạm cười nâng lên một đôi mắt sắc bén nói: “Tướng quân có đối sách?”

“Ha ha, Tả tướng có biết mười ba ngày sau là ngày hội gì không?” Hắn vuốt chòm râu ý cười nói.

Gia Cát Dật đảo mắt nghĩ: “Tết Trung Nguyên.”

“Không sai, chính là Tết Trung Nguyên, lời đồn Ngô quốc Tam vương gia thích xem vu diễn, mà ngày ấy đúng lúc cũng an bài một gánh hát đi yến hội biểu diễn, bởi vậy, có phải cơ hội của chúng ta tới rồi đúng không.” Một bộ chí tại bất đắc* nhìn Gia Cát Dật

*志在必得 chí tại tất đắc: khát vọng nhất định phải làm được việc mình muốn làm; ám chỉ một người nào đó đã nắm chắc chiến thắng trong tay.

“Ý tứ tướng quân ….”

“Không sai, treo đầu dê bán thịt chó!”

“Tướng quân có thể quen biết với người trong gánh hất?” Kế sách này cũng thu hút hứng thú Gia Cát Dật.



Châu Thúc Hưng đắc ý gật đầu: “Đầu chỉ quen thuộc, bầu gánh kia chính là thuộc hại trước kia của ta, chỉ là mấy năm trước vì tuổi tác đã cao liền tự động xin từ chức, không nghĩ tới khi tương ngộ lại, hắn đã thành bầu gánh hát, hôm nay đại địch ngay đầu, đúng lúc có thể tương trợ, thật là trời cũng giúp ta!”

Gia Cát Dật dường như suy tư, theo sau chủ động tiếp nhận nói: “Một khi như vậy, liền để vãn bối đi vậy.”

“Ha ha, Tả tướng thật là lòng son dạ sắt a, lão phu cũng đang có ý này, luận thân thủ, ta dám nói trong doanh không có một người nào có thể cao hơn ngươi, việc này xem như định như vậy.” Nói xong cau mày, “Nhưng còn có một vấn đề, trong vu diễn kia cần có người cùng ngươi diễn nhân vật nữ tính, suy xét đến sau khi sự thành đào tẩu, nàng kia cần thiết biết chút võ công, nếu không cuối cùng chỉ có thể bỏ mạng rời đi! Mà muốn tìm một vị nữ tử biết chút võ công như vây, ở thành Lạc Dương này, chỉ sợ đúng là không dễ.”

Nữ tử biết võ công sao? Giống như thật sự không có, bất quá….. “Ta ngược lại chọn được một người.” Gia Cát Dật ý cười thật sâu nói.

“Ồ? Là ai?” Mặt đầy tò mò hỏi.

“Người kia là…..” Gia Cát Dật có chút bật cười.

Châu Thúc Hưng rất là khó hiểu, không biết hắn đang cười cái gì.

Hắn khụ một chút, nghiêm nghiêm sắc mặt nói: “Người nọ chính là Lăng An Vương.”

“A?” Châu Thúc Hưng vừa nghe, thật là kinh ngạc! “Tả tướng chẳng lẽ đang cùng lão phu nói giỡn đi?!”

Tạm thời không nói Lăng An Vương là nam tử, liền nói tính nết kia của y, Nam Phác quốc trên dưới ai không biết, y có thể buông mặt mũi đi diễn vu diễn có vẻ hơi kiểu cách kia, phỏng chừng Châu Thúc Hưng có thể nhảy một đoạn yêu diễm vũ.



“Ta không nói đùa, ta chính là muốn y và ta cùng nhau hoàn thành.” Nói rất nhẹ nhàng, mà không nghĩ người nào đã kinh ngạc ngây ngẩn không nói lên lời, hắn tiếp tục nói, “Tướng quân không cần lo lắng, ta có biện pháp khuyên thuyết phục y.”

“Nhưng mà….. Lăng An Vương chính là nam tử a.” Hắn không nhịn được nói.

“Nam tử thì làm sao?” Gia Cát Dật nhìn hắn vẻ mặt nghiêm túc, hắn giải thích nói, “Lăng An Vương mỹ mạo Nam Phác đệ nhất, không nói nam tử sánh không kịp, ngay cả nữ tử cũng không có người thắng, nếu để y hóa trang, chúng ta có thể tưởng tượng đến lúc đó hấp dẫn trụ tròng mắt bao nhiêu người, tiện đà bắt lão thất phu Ngô Chi Sung kia không phải dễ như trở bàn tay?”

Kỳ thật hắn vẫn có tư tâm, nghĩ đến có thể mượn phối hợp diễn lần này cùng Nam Phác Nguyệt thân mật, cơ hội tốt như vậy, hắn há có thể bỏ lỡ, mà lúc này nói cho tướng quân nghe lý do này cũng hợp tình hợp lý, lời nói cũng không giả.

Châu Thúc Hưng trầm tư nghĩ, xác thật có chút đạo lý, chỉ cần có thể nói động y, việc này xem như nắm chắc, hắn gật gật đầu nói: “Được, vậy chuyện thuyết phục làm phiền Tả tướng ngươi rồi.”

Gia Cát Dật cười gật đầu: “Thời gian không thể chờ, tướng quân nếu không vội việc khác, chúng ta cùng nhau đi tìm y.”

“Được.”

Nói xong, hai người liền xuất hành đến phòng khách dành cho Nam Phác Nguyệt.

Nam Phác Nguyệt chiêu đãi hai người ngồi xuống, mở miệng liền hỏi: “Nhị vị hôm nay đến đây chính là có việc?”

Châu Thúc Hưng nhìn về phía Gia Cát Dật, rất rõ ràng, hắn cùng Nam Phác Nguyệt ngày thường không có giao tình gì, tiếp tục nói loại sự tình này xác thật làm hắn khó xử.

Gia Cát Dật không gấp không chậm nhấp ngụm trà, sau đó tươi cười cố tình nói: “Quốc gia gặp nạn, thất phu có trách, hiện giờ chiến tranh chưa kết thúc, Chu tướng quân vừa rồi mới cùng ta thương lượng một việc, việc này liên quan quan đến thành bại quốc gia ta, mà lần hành động này, ta đã đồng ý đi trước, chính là trong hành động còn thiếu một người, hôm nay nghe Lăng An Vương nói không nghĩ đến đây làm bình hoa, vì thế vi thần trước tiên liền nghĩ đến ngươi, hiện giờ hỏi một câu, Lăng An Vương có nguyện ý hy sinh tướng mạo một lần cùng vi thần hành động?” Nói xong ý vị thâm trường nhìn y.