Chương 23: Để Ta Lại Ôm Ngươi Một Lần Đi

Kỳ thật nếu sự tình có thể thành công, phỏng chừng chẳng ai sẽ hoài nghi nàng.

Tả Thế Thanh sau khi nghe được tiếng mở cửa, đã cảnh giác, hắn nâng người nhìn.

“Mộng Nhi?!” Vừa mừng vừa sợ, nhưng lại càng kỳ quái nói: “Sao ngươi lại tới đây?”

Mộng Nhi biểu tình có chút mất tự nhiên nói: “Công tử, ngươi tỉnh rồi.” Đặt cháo xuống, đi đến bên người hắn, “Mộng Nhi hôm nay thức dậy sớm, cũng không có việc gì có thể làm, liền nghĩ đến làm chút bữa sáng cho công tử.” Nói xong liền trốn tránh ánh mắt hắn.

Tả Thế Thanh cảm thấy nghi ngờ, tổng cảm giác sự tình không đơn giản như vậy, có một loại khác thường không nói lên lời, nhưng lại không muốn thừa nhận phán đoán của bản thân, hy vọng đây chính là bản thân đa tâm. Vì thế hắn cười nói: “Khó được Mộng Nhi tri kỷ như vầy, vậy mà ta còn nhớ đến ta, ta thật là hổ thẹn.” Vừa nói đi đến bên án, liếc nhìn cháo vẫn còn bốc khói một cái, sau đó bưng lên ngửi ngửi nói, “Thơm quá a.” Nói xong liền uống.

“Công tử!” Mộng Nhi tức khắc hô lên, lại không biết biểu tình khẩn trương cùng lo lắng khắc này bán đừng nàng.

“Làm sao vậy?” Hắn vẻ mặt mờ mịt bưng cháo vẫn còn chưa uống hỏi, mà trong lòng chua xót tột đỉnh, xem ra bị hắn đoán trúng! Nghĩ đến đủ loại ngọt ngào trước kia của hai người, không nhịn được có chút đau xót.

“Không, không có việc gì, nô tỳ chỉ muốn nói, công tử còn chưa rửa mặt đâu.” Nói xong cúi đầu, không dám nhìn lại hắn.

Tả Thế Thanh buông chén, không gấp không chậm đi qua, dừng bên người nàng, mở miệng nói: “Mộng Nhi có thể lo lắng cho ta như vậy, ta cũng có lễ vật muốn tặng người.” Nói xong bước vài bước đến bên tường, từ trên tường tháo xuống một thanh chủy thủ hoa văn lưới kỳ dị, thanh chủy thủ này vẻ ngoài rất là tinh xỏa, là người khác tặng cho hắn.

Hắn đưa thanh chủy thủ vào trong tay Mộng Nhi, lô kéo tay nhỏ nàng vuốt ve lên, cảm thụ được hoa văn lưới trên thân vỏ trong tay lồi lõm nhấp nhô, hắn hỏi: “Mộng Nhi thích không?”

Mộng Nhi không nói lời nào, cũng không biết hắn là ý gì, chẳng lẽ mưu kế của bản thân bị nhìn thấy? Mà bây giờ muốn gϊếŧ mình sao? Nàng cắn khóe môi, bắt đầu lo lắng.

Tả Thế Thanh mỉm cười từ trong vỏ đao rút ra đoản chủy, ánh sáng hiện lên, không khó nhìn ra độ sắc bén của nó, hắn nhét chuôi dao vào trong tay nàng, bình tĩnh nói: “Để ta lại ôm ngươi một lần.”

Mộng Nhi đã sớm bị dọa ngốc, mà khi lúc nàng phản ứng lại, Tả Thế Thanh đã đỡ đao ôm chặt nàng.



Máu!

Một giọt!

Hai giọt!

…….

“A!” Mộng Nhi bị khϊếp sợ nhịn không được mà kêu thành tiếng, một tay đẩy hắn ra, nhìn chủy thủ dính đầy máu trong tay, tức khắc bị sợ đến ném rớt nó.

Lúc này, trời đã tờ mờ sáng, nha hoàn sai vặt phụ cận cũng mới thức dậy không lâu, sau khi nghe được tiếng la, tất cả đều buông việc trong tay vội vàng chạy đến.

Khi các nàng chạy đến, chình là cảnh: Mộng Nhi đứng ngốc lăng trong phòng, tay dính đầy máu, mà nhị công tử vẻ mặt tái nhợt nằm trên đất, trung y tuyết trắng đã bị máu tươi trên bụng nhiễm hồng một mảnh.

Chỉ trong chốc lát, mọi người đều la hoảng lên, có người bị dọa ngốc đứng bất động, có người hoảng loạn chạy đi gọi lão gia, có người thấy qua chuyện đời liền định thần lại đi tìm đại phu trước.

Sự tình chính là như vậy.

Nghe xong Mộng Nhi giải thích, mọi người cơ hồ đối với chuyện này đều tin tưởng không nghi ngờ, bởi vì rất rõ ràng, một hạ nhân cho dù cùng chủ tử có đại thù hận, cũng không dám hành sự lỗ mãng như vậy, huống chi là một chủ tử đối với chính mình có tình có nghĩa, nghĩ lại như thế, vậy khẳng định sau lưng có người sai sử.

Nam Phác Nguyệt nhìn về phía Tả Tiến, thấy hắn gắt gao cau mày, hiển nhiên nghe được sự thật như vậy nhất thời vô pháp tiếp thu.

Một khắc sau.

“Gọi đại công tử cùng nhị tiểu thư lại đây.” Tả Tiến trầm giọng nói với nha đinh bên cạnh.

Hai gia đinh lĩnh mệnh mà đi.



Lại nói Tả Thế Thiên cùng Tả Linh Tú bên này, hai người còn không biết sự tình bại lộ, nghe được lời gia đinh, trong lòng hoảng loạn, lúc này mới ý thức được đại họa lâm đầu.

Trên đường, Tả Thế Thiên an ủi nàng nói: “Nhìn thấy cha trăm triệu không thể kinh hoảng, nhớ kỹ, đánh chết cũng không thừa nhận là chúng ta làm, bọn họ không có bằng chứng, chỉ bằng lời nói một bên của nha hoàn, ta tin bọn họ nhất định không dám làm gì chúng ta.

Tả Linh Tú gật đầu, có lẽ vậy, chỉ cần không có chứng cứ, phỏng chừng sẽ bình an không có việc gì.

Trong phòng tránh ra một đường, hai người đi đến trước mọi người, Tả Linh Tú phát hiện Lăng An Vương cũng ở đây, nhịn không được có chút xấu hổ.

Tả Tiến thấy hai người đến, bèn lập tức chất vấn: “Các ngươi có biết phát sinh chuyện gì?”

Tả Thế Thiên mở mịt hỏi: “Cha, chuyện gì? Nhi tử thật sự không biết.”

“Không biết?” Tả Tiến xoay người hướng Mộng Nhi, “Hai người đang đứng trước mặt ngươi kia, ngươi tự mình nói với bọn chúng đi.”

Mộng Nhi vẻ mặt khủng hoảng, nghĩ đến cha mẹ còn bị các nàng uy hϊếp, liền yên lặng cúi đầu không dám lên tiếng.

“Ngươi có nỗi khổ trong lòng gì nói ra được, chớ có sợ hãi.” Thấy tình thế không đúng, Nam Phác Nguyệt nhịn không được vì nàng có chút gấp rút.

“Ta…..

“Mộng Nhi!” Tả Linh Tú đánh gãy lời nàng, mắt lộ hung quang nói, “Ngươi nhất định phải nghĩ kỹ mới lại nói a ~”

Nam Phác Nguyệt nhìn hai người, nhị tiểu thư này rõ ràng là đang uy hϊếp, tuy rằng từng gặp mặt một lần, thậm chí còn có chút thân cận như vậy, nhưng, lúc này đối mặt với người tâm ác như vậy, thật đừng nói đến cái gì thiện cảm, vì thế thiên vị Mộng Nhi: “Ngươi chỉ cần nói, có gì oan khuất bổn vương vì ngươi làm chủ!”

Nghe được người này vẫn luôn khích lệ chính mình, Mộng Nhi thập phần cảm động, dứt khoát không đếm xỉa đến, vì thế cắn răng một cái, vì thế chỉ vào Tả Thể Thiên cùng Tả Linh Tú kiên định nói: “Chính là bọn họ, bọn họ lấy cha mẹ uy hϊếp ta, để ta mưu hại nhị công tử!”