Chương 22: Gϊếŧ Người

Nam Phác Nguyệt miễn đi những lễ nghi này, sau đó hướng Tả Tiến nói: “Đại nhân, chuyện này hãy còn kỳ lạ, không ngại nghe nàng nói xong lại xử trí cũng không muộn.”

Tả Tiến vừa nghe, tuy rằng cho rằng không có gì đáng hoài nghi, nhưng rốt cuộc Lăng An Vương mở miệng, dù sao cũng phải cho mặt mũi, dứt khoát nghe thử vậy, vì thế quay người đối Mộng Nhi trầm giọng nói: “Ngươi nghe chưa? Lăng An Vương để ngươi đem sự tình đã xảy ra một năm một mười khai báo.”

Ngữ khí bất thiện như vậy, phỏng chừng một tiểu cô nương như nàng bị dọa sợ hãi, nào còn dám nói chuyện? Bất đắc dĩ, Nam Phác Nguyệt phóng nhẹ thanh âm, hảo tâm an ủi nàng nói: “Có nỗi khổ gì trong lòng ngươi cứ việc nói, ta tin tưởng đại nhân sẽ xử lý công bằng.”

Mộng Nhi nhìn người trước mắt, cả người trang phục hiển quý, đột nhiên cảm thấy bản thân có khả năng còn có một đường hy vọng, ngay sau đó nước mắt lưng tròng, chua xót nói ra toàn bộ sự thật.

Quay ngược thời gian, một ngày trước.

Sau khi Mộng Nhi cùng tiểu thư trở lại đình viện, gặp được đại công tử đợi chờ ở trong viện, vì thế bị tiểu thư đuổi đi xuống.

Sau đó qua khoảng một nén nhang, Tả Linh Tú trở về phòng, nghĩ nghĩ, gọi Mộng Nhi tới.

Mộng Nhi bưng trà đến, thấy nàng vẻ mặt ưu tư, quan tâm hỏi: “Tiểu thư, có chuyện gì sao?”

Tả Linh Tú nhướng mày, cười kéo tay nàng: “Nào, ngồi xuống.”

“Tiểu thư. Đây không thể được.” Nàng liên tục xua tay nói.

“Cho ngươi ngồi ngươi cứ ngồi.” Khẩu khí có điểm không kiên nhẫn.



Mộng Nhi bất đắc dĩ, đành có chút ngượng ngùng ngồi xuống, cũng không biết phát sinh chuyện gì, nhưng tóm lại cảm giác dự cảm không tốt.

Tả Linh Tú thấy nàng khẩn trương, đổi qua ngọt ngào cười nói: “Mộng Nhi, ta ngày thường đối đãi ngươi như thế nào?”

Nàng ngẩn ra, sau đó thẳng thắn thành khẩn trả lời: “Nô tỳ từ nhỏ đi theo bên cạnh tiểu thư, tiểu thư đãi ta rất tốt, nô tỳ cả đời đội ơn.” Nói thật, Tả Linh Tú xác thật không từng bạc đãi nàng, nàng cũng nói lời lương tâm.

Tả Linh Tú nghe vậy, yên tâm hơn, dứt khoát không hề vòng vo nói thẳng: “Hiện giờ ta gặp chuyện khó xử, ngươi nguyện ý giúp ta chứ?”

“Tiểu thư ngàn vạn không cần nói như vậy, có gì phân phó cứ việc nói, nô tỳ chắc chắn sẽ làm hết sức.”

Tả Linh Tú dừng một chút, gần sát lỗ tai nàng nói: “Gϊếŧ người.”

“A?” Nàng cả kinh, thoáng cái ngồi dậy, nhìn về phía Tả Linh Tú, không dám tin nói: “Tiểu thư, ngươi, ngươi đừng dọa nô tỳ.”

“Ta không có dọa ngươi.” Nàng thong dong bưng chén trà trên án, uống một ngụm nước.

Mộng Nhi nhiễm nhiên vẫn không tin, chỉ như vậy đứng nhìn nàng, chỉ hy vọng nghe được tiểu thư nói: Ta vừa rồi chọc ngươi đó.

Đáng tiếc hiển nhiên không phải, bên này Tả Linh Tú lại mở miệng: “Hơn nữa người ta để ngươi gϊếŧ không phải ai khác, chính là người từng có một đoạn tư tình với ngươi nhị công tử —— Tả Thế Thanh.



“Không được!” Nàng một ngụm từ chối, dù không phải nàng động thủ, sợ cũng không hy vọng người khác làm, bởi vì nhị công tử đối với nàng xem như tận tình tận nghĩa, nàng biết Tả Thế Thanh từng muốn cưới nàng, tuy rằng bị lão gia phản đối không có thực hiện, nhưng nàng biết hắn từng nỗ lực, cho nên chẳng những chưa từng trách hắn, mà còn rất cảm tạ hắn, giờ khắc này nghe được tiểu thư sai nàng gϊếŧ người nàng thích, nàng thà chết cũng không muốn.

“Ca ta nói, nếu ngươi nguyện ý, ca ta hắn nguyện ý cưới ngươi làm chính thê.” Tả Linh Tú ** nàng nói, nàng cũng đoán được Mộng Nhi sẽ không đáp ứng thống khoái như vậy, cũng không dây dưa cuống lưỡi, không bằng thử nói ra điều kiện trước rồi nói sau.

Mộng Nhi lập tức lắc đầu nói: “Nô tỳ không cần chính thê gì, nô tỳ chính là nô tỳ.” Vừa nói vừa vội vàng quỳ xuống dập đầu, “Xin tiểu thư buông tha nhị công tử, xin tiểu thư.” Nàng dù chưa nghe nguyên nhân tiểu thư gϊếŧ hắn, nhưng nàng đã gần như đoán được, dựa vào kinh nghiệm đi theo bên người tiểu thư nhiều năm, không cần nghĩ cũng biết nhân quả trong đó, Tả Linh Tú cùng Tả Thế Thiên hai người ghen ghét ai oán nhiều năm, nàng nhất nhất đều thấy trong mắt, mà khắc này nói muốn diệt trừ nhị công tử, không nghi ngờ gì nữa chính là bị ép đến gấp, muốn đoạt quyền thế từ trong tay hắn.

“Ngươi!?” Phụ ta ngày thường đối đãi ngươi thân như tỷ muội, không thể ngờ được người vì ta làm chuyện này lại khó đến như vậy!” Nàng tức giận đá chân, đá Mộng Nhi ngồi xuống đất, sau đó buông lời tàn nhẫn nói, “Dù sao ngươi không làm cũng phải làm, cũng đừng quên nhà ngươi còn có cha mẹ, nếu ngươi không sợ…..” Nói xong âm u tĩnh mịch mà nhìn chằm chằm nàng, ảm chỉ nàng, nếu nàng không làm, cha mẹ trong nhà không chắc sẽ xảy ra chuyện gì.

“Ta….” đã nhanh sốt ruột đến khóc.

“Hửm?” Nhướng mày nhìn nàng.

Nàng nức nở nói: “Nô tỳ, nô tỳ làm là được, xin tiểu thư đừng làm khó cha mẹ ta.” Nói xong đã không khóc thành tiếng.

Tả Linh Tú vừa lòng gật đầu vuốt ve đầu nàng: “Nghe lời thì tốt, yên tâm, sau khi sự thành, ta liền hậu đãi già trẻ trong nhà ngươi.” Tiếp theo còn không quên đe dọa nói, “Nhớ kỹ! Chỉ có thể thành công, không được thất bại! Nếu sự tình sau khi thỏa đáng ngươi bất hạnh bị hoài nghi, đánh chết cũng không được nói là dặn dò của ta và đại ca, nghe thấy không?”

Nàng gật đầu như giã tỏi: “Nô tỳ nhớ kỹ.” Trong lòng lại khổ không nói nổi, nếu không phải cố kỵ an toàn của cha mẹ, nàng thật muốn đâm đầu chết ở trong đây, như vậy liền không phải ở thế khó xử như vậy.

Cứ thế kéo dài được một ngày, rốt cuộc cũng không chịu được Tả Linh Tú cùng Tả Thế Thiên dùng đủ mọi cách cầu xin vẫn là làm, vì biết nhị công tử thường xuyên ngủ ở nội thư phòng, nên nàng cần phải động thủ trước khi bọn nha hoàn chưa thức dậy.

Lúc này, trời còn chưa sáng, Tả Thế Thanh ngủ một mình ở bên trong vẫn còn chưa thức dậy, tay nàng đầy mồ hôi bưng cháo trong veo đẩy cửa, trong lòng càng thêm khẩn trương.