Chương 19: Lại Bị Hôn

Nam Phác Nguyệt lúc này không còn lời nào để nói, ở trong bóng đêm yên tĩnh, hai người liền như vậy đối diện, cho dù ai cũng không nhìn thấy ai.

Trầm mặc chỉ trong thời gian chốc lát, lúc này Gia Cát Dật mở miệng: “Trước khi ta đi, ngươi có thể hay không thỏa mãn ta một nguyện vọng nho nhỏ.”

Nam Phác Nguyệt vừa nghe, đang sắp hỏi ra miệng, mà bên này Gia Cát Dật đã không chờ y mở miệng liền hôn lên…..

Động tác hắn thực mềm nhẹ, cũng thực đột ngột bất thình lình, làm Nam Phác Nguyệt không kịp trở tay, chỉ trong nháy mắt, tim hai người đồng thời chậm nửa nhịp, Gia Cát Dật sau khi hôn như chuồn chuồn lướt nước liền dời môi đi, Nam Phác Nguyệt còn đang trong hoảng hốt, trên bờ môi mơ hồ tồn giữ cảm giác ôn nhuận, đại não cảm xúc lẫn lộn, giống như máy chiếu phim một lần lại một lần chiếu lại hết thảy sự tình vừa mới phát sinh.

Không nghi ngờ gì nữa, bản thân lại bị hôn! Hơn nữa, lại là một người nam nhân!

Không chờ y biểu lộ rõ thái độ bản thân phi thường không vui, người nào đó đã tự biết tự giác vận dụng khinh công rời đi.

Nam Phác Nguyệt đứng ở trong tối nhăn lại mi đẹp, thầm nghĩ: Cư nhiên trong vòng một ngày liên tục bị hôn hai lần, được thôi, hôn thì hôn đi, coi như xui xẻo đập vào tường, ai có thể giải thích cho y một chút, vì sao mặt tường kia đều là nam nhân?

Buổi sáng ngày thứ hai, Gia Cát dật vừa thức dậy, chỉnh lý xong liền đi tìm Châu Thúc Hưng.

Châu Thúc Hưng cũng đã sớm thức dậy, lúc này đang ở trong viện luyện tập buổi sáng, khi Gia Cát Dật thấy hắn đang vai trần cầm đại đao, tuy rằng mùa hạ vẫn chưa qua, nhưng mà, lúc này dù sao cũng sáng sớm, nhiệt độ không khí vẫn có chút lạnh, hắn quan tâm đi qua trêu ghẹo nói: “Tướng quân không sợ lạnh sao?”

Châu Thúc Hưng khi hắn đang vào cửa liền phát hiện hắn, nghe được hắn mở miệng, vì thế ngừng động tác trong tay, đi lên: “Ha ha, Tả tướng so với trong tưởng tượng của ta đến còn sớm hơn a.”

Gia Cát Dật đạm cười không nói, tối qua hai người đã chạm mặt, giờ phút này gặp lại cũng không xa lạ như vậy, dứt khoát nhắm vào vấn đề chính: “Tướng quân, theo ngươi thấy, nếu hai nước chính diện giao phong, tỉ suất thắng lợi bao nhiêu?”

Châu Thúc Hưng đã hơn bốn mươi tuổi, có bao nhiêu năm kinh nghiệm tác chiến, lúc này, hắn cuốn chòm râu đen rậm một chút trầm giọng nói: “Ngô quân đóng quân ở ngoại ba mươi dặm có mười vạn binh lính, thêm Ngụy quân đóng quân ở Thương Khâu có năm vạn, tổng cộng mười lăm vạn, mà quân ta ta tháng trước thảm bại, binh tướng còn lại chưa tới bảy vạn, cho dù tính thêm năm vạn binh mã Tả tướng mang đến, cũng kém quân địch tám vạn nhân số, như vậy xem ra, quân ta tồn tại tình thế không thuận lợi, nhưng đây không phải vấn đề căn bản nhất, mấu chốt ở chỗ, cổng thành Lạc Dương nam bắc vì thụ địch mà bị phong tỏa, mà con đường Tây môn duy nhất, vừa núi cao nước hiểm, hiện giờ nội thành đã giống như tử thành, đa số bá tánh đói khát cùng tuyệt vọng đã có khi**, cho nên….” Nhìn chằm chằm nói, “trong ngoài gian nan khổ cực, phi thường khó giải quyết.”

Gia Cát Dật nghiêm túc nghe hắn nói xong, như suy tư điều gì mà gật gật đầu: “Những ngày này tướng quân đã cực khổ rồi.”



Hắn bất đắc dĩ lắc đầu: “Nếu dùng một mạng của ta đổi được toàn bộ thành Lạc Dương bình an không có việc gì, vậy ta cũng coi như không làm thất vọng liệt tổ liệt tông rồi.”

“Tướng quân ngàn vạn không nên nói như vậy, trận chiến này ai thua ai thắng vẫn chưa biết số, vạn không nên nhụt chí!”

Châu Thúc Hưng cũng coi là một hán tử kiên cường boong boong, chưa đến thời khắc bất đắc dĩ, cũng sẽ không chán nản như vậy, mỗi lần đi trên đường nhìn thấy bá tánh xin ăn ngày càng tăng, trong lòng luôn chua xót, nghĩ đến chức trách đang mang chính là bảo gia hộ quốc, mà hiện tại chiến tranh loạn lạc bản thân lại vô lực bảo hộ an toàn bá tành càng thêm áy náy!

Gia Cát Dật hỏi: “Tướng quân có biết ngày nào tái chiến? Quân địch có hạ chiến thư?”

Hắn gật đầu nói: “Địch nhân chưa hạ chiến thư, nhưng thăm dò bên trong biết được ba ngày sau, Ngô Ngụy hai nước cùng nhau tấn công thành.”

“Xe ra tình huống không quá lạc quan a.” Khó trách Châu Thúc Hưng sớm bắt đầu thao luyện binh đến khuya, thì ra bên trong thành đã là trạng thái thần hồn nát thần tính.

“Ba ngày sau, ngươi ta cùng nhau nghênh chiến, cho dù chết trận cũng phải bảo vệ thành trì, Tả tướng cho rằng có được không?” Hắn thử thăm dò hỏi.

Gia Cát Dật thoải mái cười: “Được.”

Trở lại chỗ ở, tìm được Tư Mã Ngọc cùng tiên phong Lý Cửu, ba người cùng nhau đi Tây Môn nơi đại quân đóng quân ngoài thành trước.

Mà Phó tướng Nam Phác Nguyệt bị mấy người làm lơ, suốt thời gian còn lại cũng chưa tìm thấy bóng dáng ba người, liền như vậy lãng phí một ngày, không khỏi có chút ảo não.

Khi đêm khuya, trong một phòng khác cách chỗ Nam Phác Nguyệt chừng mười mét cuối cùng cũng sáng đèn, đó là phòng khách cho Tư Mã Ngọc, lúc này ba người đang ngồi trong phòng thương lượng đối sách tác chiến.

Nam Phác Nguyệt nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, hơn nữa ban ngày nhàn rỗi không có việc gì ngủ cũng nhiều hơn, dứt khoát ngồi dậy, đứng lên khoác kiện áo ngoài đi ra ngoài cổng, vô thức liếc nhìn phòng khách dành cho những người liên can đến Gia Cát Dật, phát hiện phòng khách Tư Mã Ngọc thế nhưng sáng đèn, không biết trở về khi nào, còn có Gia Cát Dật,cũng không biết đã trở về chưa, một ngày không gặp, thế nhưng có chút không quen, bình thường không phải đều là trốn tránh không kịp sao?

Lắc lắc đầu, bản thân nhất định bị hắn xung đột thành quen rồi, cho nên một ngày không thấy hắn mới cảm thấy bất ngờ.