Kỳ thật những lời này chỉ nói trúng một phần nội tâm Nam Phác Phóng mà thôi. Hắn ta hiện giờ tuổi đã già mà Nam Phác Nguyệt thì tuổi trẻ đầy hứa hẹn, quyền thế không thể khinh thường đây mới chính là điều khiến hắn ta lo lắng nhất.
“Dù ngươi có nói như thế nào thì tóm lại hôm nay cũng là ngày chết của các ngươi.”
Biết đã không còn đường thối lui, chỉ có thể dùng đòn sát thủ cuối cùng, Nam Phác Nguyệt không vội không chậm nói: “Được, nếu ngươi nhất định phải gϊếŧ ta thì ta đây cũng không thể nói gì hơn chỉ nói cho ngươi biết sau khi ta chết, hoàng vị của ngươi cũng khó giữ, tự mình cân nhắc cho kỹ đi.”
“Ngươi có ý gì?” Nam Phác Phóng cảm nhận được một tia không ổn.
Không khó có thể nhận ra hắn ta quan tâm nhất vẫn là vị trí cao cao tại thượng này.
“Ngươi nhất định biết chuyện mười mấy năm trước, khi phụ vương còn tại thế từng có ý lập ta làm trữ quân.”
“Đúng thì sao chứ. Đến cuối cùng còn không phải danh chính ngôn thuận cho ta.” Nam Phác Phóng không hiểu rốt cuộc y muốn nói cái gì.
Nam Phác Nguyệt cười nhạt: “Phải vậy không? Vậy ngươi có biết trước khi phụ vương sắp băng hà còn nói mật chỉ.”
Nói đến đây, nhìn biểu tình trên mặt hắn ta quả nhiên có chút không đúng.
“Mật chỉ cái gì?” Hắn ta kỳ quái hỏi.
“Về ngôi vị hoàng đế.”
Lòng bàn tay hắn ta căng thẳng.
Nam Phác Nguyệt từng bước đến gần, hắn ta phòng bị nhìn chằm chằm.
Khi đến trước mặt hắn ta, Nam Phác Nguyệt nói thầm với hắn ta: “Ta trực tiếp nói cho ngươi nghe vậy. Phụ vương chính tay viết rõ ràng rành mạch người thừa kế ngôi vị hoàng đế chính là ta. Mà đạo thánh chỉ này quan hệ trọng đại, mẫu phi ta không hy vọng bởi vì vậy mà dẫn đến chiến loạn không cần thiết. Do đó, sau khi phụ vương qua đời mẫu phi ta đã giấu đi. Hiện giờ, ngươi muốn đẩy ta vào chỗ chết như vậy. Ta có thể nói rõ ràng cho ngươi hay mẫu phi hiện tại đã biết tin tức ta còn sống, nếu ngươi động sát khí với ta, bà chắc chắn công bố thiên hạ đạo thánh chỉ kia.” Nói đến đây, y còn không quên bổ sung: “Còn có nếu ngươi muốn âm thầm diệt khẩu chúng ta thì ta khuyên ngươi không nên làm chuyện ngu ngốc này. Ta không đảm bảo đạo mật chỉ kia đang nằm trong tay ai, nếu ngươi gϊếŧ người thì lúc đó … người trong thiên hạ.”
Lúc này, Nam Phác Phóng bị kinh sợ đến chấn động, kỳ thật hắn ta cũng không hoàn toàn tin tưởng, hắn ta còn hoài nghi trong đó có trá.
“Ngươi muốn gạt ta sao. Ha ha, đáng tiếc, quả nhân vẫn chưa đến nông nỗi là một lão hồ đồ.” Nam Phác Phóng cố gắng bình tĩnh.
Thực tế hắn ta đang thử y, hắn ta mặc dù nói thập phần trấn định nhưng vẫn lộ ra một tia sợ hãi cùng lo lắng.
“Tin hay không tùy ngươi.” Ngược lại lời nói Nam Phác Nguyệt càng thêm bình tĩnh: “Lời ta đã nói. Hôm nay chúng ta dám đến đây gặp ngươi sẽ không sợ hậu quả, nếu ngươi dám đối xử bất lợi chúng ta, ngược lại ta ở âm phủ rửa mắt mong chờ ngôi vị hoàng đế của ngươi có thể giữ được bao lâu.”
Nam Phác Phóng bị nghẹn đến không còn lời nào để nói. Hắn ta xác thật không chắc chắn hoàn toàn lời y nói là giả, càng không dám dễ dàng vọng động, lúc này chỉ có thể nắm chặt tay phân tích lợi và hại trong đó.
Trông thấy hắn ta do dự, Nam Phác Nguyệt tiếp tục châm ngòi thổi gió: “Thả chúng ta đi thì từ nay về sau ta và ngươi nước giếng không phạm nước sông. Ta quay về đất phong, ngươi làm vương của ngươi. Hoặc là, ngươi gϊếŧ chết ta sau này vương vị của ngươi cũng bị hủy theo. Muốn mạng của ta hay vương vị của ngươi, hoàng huynh hãy ngẫm lại thật kỹ đi. Ta không tin ngươi lại ngu ngốc như vậy.”
Từ đầu đến cuối, Gia Cát Dật không chen vào một câu. Hắn biết Nam Phác Nguyệt đang lừa hắn ta cho nên hắn vẫn luôn giữ im lặng, chờ Nam Phác Phóng ra lệnh một tiếng từ nay về sau hai bên đều thái bình.
Nam Phác Nguyệt và hắn ta cùng chơi chiến thuật tâm lý. Nói thật hắn rất căng thẳng chỉ là sự tình liên quan đến mệnh đồ hai người. Hắn một chút cũng không để lộ biểu hiện sợ hãi chỉ có thể thả châm tâm thái, tiếp tục cùng y giằng co.
Nam Phác Phóng rối rắm suy tư thật lâu, lâu đến thị vệ đều hạ binh khí xuống, hắn ta mới trầm giọng nói ra một chữ: “Đi.”
Một chữ này được phát ra thật nặng, hai người đều nghe rõ những vẫn không biểu lộ biểu tình may mắn, chưa đến một khắc cuối cùng không dám dễ dàng thả lỏng.
“Nhớ kỹ vĩnh viễn đừng để ta nhìn thấy các ngươi, dù đạo thánh chỉ là thật hay giả cũng thế, nếu bị ta phát hiện lưu truyền ra bên ngoài thì toàn bộ các ngươi cứ chờ chết đi.”
Nam Phác Phóng cuối cùng thỏa hiệp, hắn ta đánh cược không nổi. Tiền đặt cược quá cao, không đáng mạo hiểm lớn như vậy.
“Được. Một lời đã định. Từ nay về sau chúng ta cả đời không qua lại. Ngươi chỉ lo an tâm làm vương của ngươi. Chúng ta sống cuộc sống của mình, ta đảm bảo sẽ không uy hϊếp địa vị của ngươi.” Nam Phác Nguyệt lập lời hứa với hắn ta.
Áp xuống thật sâu không cam lòng trong lòng, Nam Phác Phóng nhắm mắt vùng ta ý bảo bọn họ đi đi.
Bọn họ giành được khoảng khắc này mà không hồi hộp.
“Tạm biệt tại đây.” Nam Phác Nguyệt không nóng không lạnh mở miệng nói.
Nói xong, y nhàn nhàn quét mắt nhìn lần cuối, sau đó nắm tay Gia Cát Dật mà đi.
Người vừa đi, đại điện nháy mắt trở nên quạnh quẽ. Nam Phác Phóng tuổi giá sức yếu, lúc này cả người trở nên già thêm mười mấy tuổi, mặt đầy nếp nhăn chầm chậm đi ra ngoài điện.
Làn gió ngoài hành lang thổi nhè nhè mang lại cảm giác an bình khó có được.
Sau khi bình tĩnh lại, rất chuyện trong quá khứ ùa về trong lòng, nghĩ đến những người xung quanh lần lượt rời đi, hắn ta tự hỏi liệu có phải hắn đã thật sự sai rồi không …
Bên này, Gia Cát Dật và Nam Phác Nguyệt sóng vai đồng hành bất tri bất giác đã đi ra ngoài hoàng cùng, về đến Thái Phó phủ.
Hạ nhân trong phủ cơ hồ đều đã đi ngủ, Gia Cát Bá Nhiên vẫn luôn chong đèn chờ bọn họ, trong lòng ông vẫn luôn vướng bận trong suốt khoảng thời gian này, nhiều lần thiếu chút nữa muốn vào cung tìm họ.
Nỗi sợ bóng gió của cả hai vẫn chưa hết, khi Nam Phác Phóng hạ lệnh tru sát, Gia Cát Dật khi ấy còn nghĩ lần này vào cung có phải sai rồi hay không. Cũng may, Nam Phác Nguyệt còn có hậu chiêu mới có thể may mắn nhặt được một mạng trở về.
Mà đạo một chỉ được nhắc đến trong miệng Nam Phác Nguyệt kia xác thật là trống rỗng bịa đặt. Bất quá, sau cuộc đánh cược này về sau có thể an ổn sinh sống. Hắn không muốn cả đời sống cuộc sống trốn tránh. Lần này vào cung ngả bài, đơn giản chỉ là ván cược xa hoa, nếu thua thì cả hai mất mạng còn thắng thì cả đời sống yên ổn tự do.
Trời xanh rủ lòng thương hai ngươi họ.
Hai năm sau.
Đó là một mùa hè nóng rực, sâu trong phủ trạch quý khí rộng lớn hiện lên một mảnh ôn nhu.
Xuyên qua con đường hoa liễu, một thủy đình tinh xảo đứng trên con đường đá bên hồ phía xa xa, hai bên lê trắng bồng bềnh nhẹ trôi, cung điện màu xanh lam như ẩn như hiện giữa những hàng quả lê trĩu nặng, dù nhìn cũng không thấy rõ.
Một chiếc thuyền nhỏ trôi lững lờ trên mặt hồ yên ả, nam tử có khuôn mặt như quan ngọc điềm nhiên ngồi trên đầu gối vị nam tử mặc một thân áo tím.
Khi y đang thoải mái đến sắp thiêu thiêu ngủ, vị nam tử áo tím kia bỗng khom lưng hôn lấy cánh môi y, dường như hắn vẫn chưa thấy đủ ngọt, liên vươn đầu lưỡi mềm tiếp tục dây dưa.
“Ưm ~”
Vị công tử đang nằm ngửa mặt nháy mắt đánh vỡ dáng vẻ lễ độ ôn tồn vừa rồi, y nhíu đôi mày tuấn tú, mắt khẽ mở rồi híp lại nhìn người trên đỉnh đầu, khẽ mở cánh môi nói: “Gia Cát Dật để ta ngủ một lát.”