Sau khi Gia Cát Dật lấy một ít ngân phiếu, hắn và Nam Phác Nguyệt cùng nhau đi tìm một tửu lầu ăn cơm.
Trong tửu lâu rất đông người, toàn những kẻ quan to hiển quý.
Gia Cát Dật đặt một hơi vài món, cơ hồ toàn là những món Nam Phác Nguyệt bình thường thích ăn nhất.
Khi hai người họ đang ăn được một nửa, lúc này một giọng nói chói tai truyền đến.
“Ngươi đã nghe gì chưa? Tư Đồ Ngụy Quốc đã mất tích từ một tháng trước.”
Cách bàn Gia Cát Dật không xa, một nam tử ăn mặc hoa lệ vừa ngồi xuống, hắn ta thần bí nói với nam nhân bên cạnh.
Cả hai người đều ngẩn ra.
Nam nhân bên cạnh vừa rót rượu vừa hỏi: “Chính là tiểu bạch kiểm thích mặc đồ đỏ kia sao?”
“Đúng vậy. Lại thêm một vụ án không có đầu mối, cũng giống như hai vụ án trước kia, tìm không ra manh mối. Người ta nói không có là không có, nhưng nghe theo lời của bá tánh đi đường là bị một đám người bịt mặt đuổi gϊếŧ, cuối cùng sau này không có tin tức.
“Dạo gần đây thật náo nhiệt, liên tiếp xảy ra nhiều chuyện lớn. Lại nói tân sủng cơ được tiến cung nửa năm trước quả thật là một họa thủy, đương kim Đại Vương mê mẩn đến thần hồn điên đảo, không phân trắng đen, nhiều đại thần sau khi thượng tiến nhiều lần mà không có kết quả, tâm họ càng trở nên nguội lạnh.”
“Haiz. Thôi. Hiện giờ thân thể Đại Vương ngày càng sa sút, ngôi vị này cũng sắp đổi rồi chỉ là sớm hay muộn.”
“Hư ~ lời này cũng không thể nói bậy. Ngươi muốn bị chém đầu sao.” Nam nhân vừa nói vừa làm động tác cắt cổ.
……
Hai nam nhân vẫn nói chuyện như cũ. Gia Cát Dật và Nam Phác Nguyệt nghe đến đó đã sửng sốt đến hồn siêu phách lạc.
“Ca ca, hắn … mất tích?” Nam Phác Nguyệt nhìn Gia Cát Dật một cách không dám tin, muốn xác nhận một lần nữa có phải do y nghe nhầm hay không.
Gia Cát Dật cau mày, nỗi bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt: “Xem ra nửa năm qua đã có nhiều chuyện xảy ra.” Hắn nhìn y: “Chúng ta đi Thái Phó phủ một chuyến.”
Nam Phác Nguyệt gật đầu. Sự tình quan trọng, họ cũng không có tâm tình ăn cơm.
Sau khi trả tiền, cả hai cùng đứng dậy rời đi với vẻ mặt ngưng trọng.
Trong Thái Phó phủ.
Khi nhìn thấy Gia Cát Dật, Gia Cát Bá Nhiên nhất thời cả kinh đến không nói lên lời, cho đến sau khi xác nhận chính là nhi tử của mình, ông không thể khiến trái tim đang kích động kia bình tĩnh lại.
Thế nhưng từ đầu đến cuối, Gia Cát Dật ngược lại rất thong dong, sau khi giải thích đơn giản, hắn hỏi thăm sự tình liên quan đến Lâm Khuynh Trần.
Lúc này Gia Cát Bá Nhiên vui mừng cũng đã muộn. Khi ông được hỏi câu này, nét tươi cười tức thì cứng đờ, sau đó dần dần chìm xuống.
Ông đương nhiên biết chuyện này, khi được biết tin, ông cả một đêm không ngủ.
“Phụ thân có biết ai hại hắn không?”
Trông thấy sắc mặt Gia Cát Bá Nhiên hiện lên vẻ bi thương, Gia Cát Dật vội vàng hỏi.
Gia Cát Bá Nhiên bi thương trong lòng, trầm giọng nói: “Vi phu chỉ suy đoán không dám xác nhận.”
Nhìn thấy một tia manh mối, Gia Cát Dật nói: “Phụ thân suy đoán là ai?”
Gia Cát Bá Nhiên thở dài một hơi, bắt đầu kiên nhẫn giải thích cho hắn.
Từ việc biết được tin tức Gia Cát Dật và Nam Phác Nguyệt bị Tiêu Liêu hại chết, đến việc Lâm Khuynh Trần đến Nam Phác Quốc giúp đỡ, lại đến việc thành công gϊếŧ được kẻ cắp với sự giúp đỡ của Tả Linh Tú … cuối cùng là việc xảy ra thảm kịch như hiện giờ. Sau khi suy nghĩ, xâu chuỗi lại mọi việc, không khó tưởng tượng việc này vô cùng có khả năng do Tả Linh Tú làm.
Gia Cát Dật dường như suy nghĩ điều gì, hắn nói: “Bây giờ nàng ta vừa có quyền vừa có thế, lại được ân sủng, nếu muốn điều tra chân tướng chỉ sợ có chút khó khăn.”
Gia Cát Bá Nhiên tỏ vẻ đồng cảm: “Vi phu vẫn luôn âm thầm điều tra, nhưng đến hôm nay vẫn không có nửa điểm manh mối.” Nói đến đây ông lại nghĩ đến một sự kiện: “Còn có tôn nhi của ta, ngày thứ hai sau khi ta biết được chuyện xảy ra với Lâm Khuynh Trần nghe nói cũng mất tích.”
“Kỳ Nhi.” Nam Phác Nguyệt căng thẳng trong lòng.
Bởi vì y và đứa nhỏ này cũng từng có một đoạn tình phụ tử, tình yêu y dành cho đửa bé còn nhiều hơn thế, giờ nghe được tin xấu, y rõ ràng rất lo lắng.
“Trước đừng lo lắng. Ít nhất vẫn chưa nghe được tin tức xấu nhất. Việc quan trọng nhất bây giờ chúng ta phải nắm chặt thời gian điều tra ra người phương nào đã làm ra chuyện này.” Gia Cát Dật vỗ vỗ vai y, an ủi nói.
Hắn cũng khác y, cho dù ngoài mặt bình tĩnh nhưng thật ra nội tâm cuồn cuộn chẳng khác gì y, hắn biết bản thân hắn cũng từng đắc tội, tình thế hiện tại bất lợi, chỉ có thể nghĩ đối sách.
Mà muốn biết rõ chuyện gì đã xảy ra, thì phải xuống tay từ Tả Linh Tú đầu tiên, tuy rằng vẫn chưa thập phần xác định việc này là do nàng ta gây ra, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, bọn họ nhất định phải điều tra đến cùng.
Nam Phác Nguyệt được xem là người quen với nàng ta. Y vẫn còn nhớ lần đầu gặp nàng ta hai năm trước khi ở thành Lạc Dương. Khi đó xảy ra nhiều chuyện không vui, những chuyện xảy ra sau này, giờ ngẫm lại, sợ có ngăn cách với nàng ta mà thôi.
Tiếp túc cẩn thận suy xét, Gia Cát Bá Nhiên nói: “Ta thấy, hay để ta là người dẫn đường cho các ngươi. Chuyện này không đơn giản, nếu muốn gặp nữ nhân kia, e là chỉ có ta mới có thể giúp các ngươi.”
“Phụ thân tính toán làm như thế nào?”
Gia Cát Bá Nhiên nhìn thẳng phía trước, chầm chậm đi hai bước nói: “Vài ngày nữa sẽ diễn ra hoạt động săn bắn, đến lúc đó Đại Vương nhất định sẽ mang sủng cơ kia theo, các ngươi trà trộn vào trong đám người hầu của ta, sau đó tìm được cơ hội tiếp cận nàng ta.” ông dừng một lát khi nói đến đây, khuôn mặt hiện lên vẻ sầu lo nói: “Bất qua, cả hai người các ngươi đừng tùy tiện tiếp cận, ta chỉ lo lắng có nguy hiểm.”
Hai người họ sau khi trầm ngâm một lát, Gia Cát Dật nói: “Không ngại. Con có võ công phòng thân, đến lúc đó vạn nhất xảy ra chuyện, con sẽ nghĩ cách thoát thân.” Hắn vừa nói vừa nhìn Nam Phác Nguyệt: “Ngươi không cần đi, thêm một người sẽ thêm phiền toái, một mình ta đi là đủ rồi.”
Nam Phác Nguyệt đương nhiên không yên tâm trong lòng, vội vàng nói: “Như thế sao được! Lỡ như xảy ra chuyện gì, đến lúc đó ai có thể giúp ngươi?”
Phụ thân đang ở đây, không tiện nói những lời quan tâm chua xót, hắn đành phải ghé sát vào tai y nhỏ giọng nói: “Ta lo lắng cho ngươi. Lần này nghe theo ta, được không?”
Rõ ràng bản thân y đi theo chỉ đảm đương kéo chân sau thôi, Nam Phác Nguyệt bỗng cảm thấy bản thân thật vô dụng. Y rối rắm hết nửa ngày, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Vậy ngươi nhất định phải cẩn thận một chút, không được chịu một chút thương tích nào.”
“Được. Ta đáp ứng ngươi.”
“Chỉ mong ngươi nói được làm được.”
Gia Cát Dật khẽ mỉm cười đáp lại, trong lòng hắn cũng không chắc chắn lắm.
Sau vài ngày lo âu cũng như lên kế hoạch, ngày này rốt cuộc cũng đến.
Trong bãi săn hoàng gia rộng lớn, người tham gia đông đúc, từ phục sức có thể phân rõ ai là quý tộc ai là thị vệ.
“Gia!!”
Một giọng nói thúc ngựa đột nhiên vang lên, một con tuấn mã màu đen giơ cao võ ngựa sắt, đạp lên cỏ ngoài Kinh Tri thành dưới ánh mặt trời ấm áp, phát lên tiếng kêu leng keng, ném mưới mấy người tùy tùng ở rất xa phía sau.
“Tư Mã đại nhân cũng đến rồi.”
Một nam nhân mặc quan phục nhị phẩm, cất tiếng cười dài, thúc ngựa đuổi theo, cười nói với Tư Mã Ngọc.
Tư Mã Ngọc siết chặt dây cương, “hu ……” một tiếng, vừa vặn dừng trước mặt hắn ta.
“Bất quá chỉ là đến góp náo nhiệt.”
Giọng nói hắn ta mang theo ấm áp, nét mặt tươi cười như gió xuân trả lời.
Gia Cát Dật đứng trong đám người hầu đi theo Gia Cát Bá Nhiên, ở phía xa xa nhìn thấy hắn ta.
Hắn ta một chút cũng không thay đổi, ngoại trừ vì tình huống đặc thù ngày hôm nay mà bên ngoài thay đổi một thân kính trang, lời nói cử chỉ vẫn ôn tồn lễ độ như xưa.