Chương 170: Phản Kinh

Đám thích khách bị choáng ngợp bởi cảnh tượng đột ngột và sự phẫn nộ chưa từng có của Lâm Khuynh Trần, bọn chúng nhất thời không biết phải hành động như thế nào.

Châu Kiều gian nan vươn cánh tay lên, nàng dùng mu bàn tay lau khô cho hắn ta, nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt, buổi đầu gặp gỡ ấy hắn ta đã bá đạo chiếm hữu nàng, những ký ức rách nát đó, giờ phút này hội tụ bên nhau lại trở nên tốt đẹp, cứ như thế khiến nàng hoài niệm, mê muội.

Dường như chỉ trong nháy mắt tất cả sự kiên cường của hắn ta bị nghiền nát, bỏ xuống hết thảy những lớp ngụy trang tàn nhẫn của hắn ta, đến cuối cùng thì Lâm Khuynh Trần cũng không còn có thể kiểm soát được tuyến phòng thủ tâm lý bên trong, hắn ta đau lòng đến khóc thành tiếng.

Khi còn nhỏ bị người xem thường, hắn ta không khóc, khi bị người vũ nhục cải trang thành nữ nhi hắn ta cũng không khóc. Nhưng giờ khắc này, hắn ta thật sự đau lòng đến khó chịu, quá đau lòng.

“A …”

Hắn ta ngửa đầu rống lên một tiếng, phát tiết cảm xúc chính mình.

“Trần! Thϊếp yêu chàng.”

Đây là câu nói cuối cùng trước khi Châu Kiều nhắm mắt, thanh âm như tiếng muỗi kêu, nhưng hắn ta vẫn hết thảy đều nghe rõ.

Lâm Khuynh Trần dại ra nhìn dung nhan đang ngủ say của nàng. Sau một lúc lâu …

“Ta càng yêu nàng hơn …”

Đám thích khách biến thành quần chúng, bọn chúng hai mặt nhìn nhau, ai cũng không biết phải hành động như thế nào.

Châu Kiều nằm trong lòng hắn ta, nàng dùng hết sức đẩy hắn ta ra, hơi thở mong manh nói: “Đi mau! Không cần lo cho ta!”

Cổ họng như nghẹn lại, tâm như dao cắt, Lâm Khuynh Trần bi phẫn lắc đầu: “Không! Ta sẽ bỏ rơi nàng.”

Châu Kiều không biết nên lo lắng cho hắn ta hay vì thế mà cảm động, nàng nắm chặt tay hắn ta, thanh âm mang theo chút nghẹn ngào: “Trần! Ta xin chàng! Đi mau!”

Một dòng lệ lăn dài trên má, ướt nhòe lệ chí nơi khóe mắt, mà hắn ta vẫn cỗ chấp lắc đầu, như thể có cái gì đó mắc nghẹn nơi cổ họng, đau đến mức không thể thốt lên lời.

Bất quá chỉ qua một thoáng mà thôi, tên cầm đầu quát: “Còn chờ gì nữa? Gϊếŧ bọn chúng cho ta!”

Tình hình không chút lạc quan, móng vuốt tử thần vồ đến bọn họ.

Đám thích khách sau khi định thần, tức nắm chặt đuôi kiếm mà đâm đến.

Lâm Khuynh Trần khẽ mỉm cười, nụ cười thật thê lương, ngay sau đó hắn ta bế Châu Kiều lên, xoay người nhảy xuống vực sâu vạn trượng cách đó vài mét.

Đám thích khách cẩn thận đi đến bên cạnh huyền nhai, nhìn xuống vài lần, thấy vách núi vực sâu không đáy, thầm nghĩ nhảy xuống nhất định sẽ mất mạng, vì thể kẻ cầm đầu phất tay, tất cả bọn chúng đều rút lui.





Một tháng sau, một chiếc xe lừa từ từ đi ngang qua cánh đồng đầy hoa cỏ.

Hai vị công tử tuấn tiếu ngồi trên xe lừa không mái che, một người là Gia Cát Dật, một người là Nam Phác Nguyệt.

Đã lâu không về thăm quê, cũng không biết thành Kinh Tri hiện nay thay đổi như thế nào. Hai người tính toán về thăm nhà đã lâu, lần này có thể nói sau khi chuẩn bị xong mọi việc mới dám mạo hiểm tính mạng quay về nơi này.

Lo lắng Nam Phác Nguyệt ngồi xe không quen, suốt một đoạn đường đi, Gia Cát Dật ôm y ngồi trên đùi hắn.

Hai người khanh khanh ta ta, tuy rằng cả hai cũng biết kiêng dè, nhưng ngọt ngào thế này khiến phu xe quay đầu lại nhìn thêm nhiều lần.

Mỗi lần bị phát hiện, cả hai đều tỏ vẻ như không có chuyện gì nhìn đi nơi khác, cảm giác giống như một mèo hoang nhỏ bị bắt quả tang khi ăn cắp, vừa thập phần đáng yêu lại biệt nữu.

Thời tiết giữa mùa hạ gần như đẹp nhất thế gian, ruộng lúa hai bên bờ xanh tươi, cơn gió nhẹ thổi qua, từng làn sóng xanh trùng trùng.

Ngoài ruộng lúa, người nông dân kéo ống quần khom lưng bận rộn, nhìn thấy xe lừa nơi xa xa, lại sôi nổi đứng dậy dõi mắt mỉm cười chào hỏi.

Nam Phác Nguyệt khí chất ung dung rúc vào trong lòng Gia Cát Dật, nhìn những bá tánh bình thường bận rộn vừa giản dị tự nhiên lại đầy tình người.

Khóe miệng khẽ nhếch lên, đôi mắt sáng doanh doanh như trăng rằm, Nam Phác Nguyệt lặng lẽ nắm chặt đôi tay ngọc mảnh mai, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nam tử phong lưu phóng khoáng kia.

Một cơn gió nhẹ thổi bay mái tóc hai bên thái Gia Cát Dật, mái tóc nghịch ngợm lướt qua mặt người hắn đang ôm trong lòng, vừa ôn nhu vừa tê ngứa.

Bỗng Nam Phác Nguyệt nảy sinh cảm giác thích sống một cuộc sống đơn giản như vậy …

Vào kinh thành, cả hai đeo lên chiếc mặt nạ trắng thuần đã chuẩn bị từ trước.

Rất nhanh, xa phụ dừng xe lừa bên đường.

Hai người tay trong tay lưu loát nhảy xuống xe, sau khi hẹn thời gian trở về và nói lời cảm ơn với xa phu, cả hai vai sát vai đi vào chợ.

Nông dân thói quen thức khuya dậy sớm, cho nên dù họ đã đi đường hai tiếng đồng hồ nhưng trời vẫn đang là buổi sáng.

Đường phố rất náo nhiệt, tiếng hò hét, tiếng nói chuyện, tiếng bước chân, thanh âm nũng nịu của các cô nương thanh lâu kiếm khách, tiếng mặc cả của bá tánh và tiểu thương bên đường … thanh âm ồn ào, có thể nói bất tận không dứt như xưa, phồn hoa cường thịnh.

Gia Cát Dật đi bên trái, Nam Phác Nguyệt ở bên phải, hai người câu có câu không trò chuyện.

“Ngươi muốn ăn gì? Ta đưa ngươi đi.”

Gia Cát Dật nghiêng đầu hỏi y.



Dưới chiếc mặt nạ nửa khuôn mặt kia, một đôi môi mỏng xinh đẹp khẽ mở: “Tùy ngươi.”

Gia Cát Dật cong môi cười, tự nhiên dắt tay y, lại vẫn chưa cảm thấy đủ thân mật, lại kéo y gần vào trong lòng, ôm eo y, ghé sát tai, sau khi khe khẽ thì thầm, dời tầm mắt, rồi khẽ cười thành tiếng.

Vẻ mặt Nam Phác Nguyệt mờ mịt nhìn hắn cười, cũng không biết hắn đang cười cái gì.

Không ngăn được cảm giác yêu thích của chính mình, hắn chỉ muốn thân cận y. Kỳ thật Gia Cát Dật chỉ nói một câu: “Eo mềm thật.” chỉ là lo lắng y tức giận, cho nên chỉ dám dùng khẩu hình để nói.

Cảm thấy bàn tay to quanh eo mình càng ngày càng siết chặt, Nam Phác Nguyệt có chút không thoải mái nhìn lướt qua những người đi đường xung quanh, không biết có ai chú ý hai người họ ở chỗ này không.

Y vẫn không thể trấn định tự nhiên như cũ, vì thế kéo tay hắn xuống nói: “Chỗ này đông người, vẫn là không nên như vậy.”

Gia Cát Dật bị cự tuyệt, đưa tay véo vào mông y một cách xấu xa.

Nam Phác Nguyệt giật mình nhảy ra xa, trên mặt nhiễm một mạt phấn hồng, nếu không nhờ mặt nạ che lại, giờ phút này khẳng định nhìn rất rõ ràng.

“Có thể thành thật một chút không?”

Nam Phác Nguyệt xoa xoa phía sau bị véo qua lớp y phục, giận dữ nói, biểu tình có chút quá đáng yêu.

Lúc này, một chiếc xe ngựa màu tím cẩm tú lướt qua hai người họ, sau khi thổi lên một trận gió nhỏ rồi dần dần yên tĩnh lại.

Gia Cát Dật nhìn xa giá đi xa, sau một lúc lâu ngưng thần bỗng nói: “Là trong phủ Tư Mã Ngọc.”

“Người bên trong chắc hẳn là hắn ta.” Nam Phác Nguyệt tiếp lời hắn nói: “Có muốn đi thăm hắn không?”

Gia Cát Dật suy tư sau một hồi, sau đó khẽ lắc đầu nói: “Coi như chúng ta đã là người chết đi. Dù sao ta cũng là người đã chết hai lần.”

Nam Phác Nguyệt không nói, lúc sau nhấc chân tiếp tục bước về phía trước.

Đi theo phía sau y, Gia Cát Dật biến thành một con hồ ly yên lặng không nói.

Trong lòng hắn lúc này rất phức tạp, không ngừng nghĩ đến Tư Mã Ngọc như thế nào? Còn nghĩ đến phụ thân hiện giờ ra sao? Cũng không biết bọn họ sống có tốt không? Rất muốn liếc mắt nhìn một cái, chỉ cần xác định họ bình an không xảy ra việc gì thì tốt rồi.

Trong lúc bất tri bất giác, Gia Cát Dật đi đến cửa một hiệu buôn và dừng lại.

Nam Phác Nguyệt quay đầu nhìn phía sau.

Nhìn kỹ, hiệu buôn này là của hắn, không ngờ cách nửa năm, thế mà hiện tại vẫn thịnh vượng như ngày nào.