Chương 17: Tiểu Mỹ Nhân, Chúng Ta Lại Gặp Nhau Rồi

Tả Thế Thiên sau khi bất mãn phát tiết, dời ánh mắt, hoài niệm nhìn về phương xa nói: “Từ nhỏ đến nay, chúng ta không nhận được sự coi trọng, cho dù chúng ta nỗ lực như thế nào, nghe lời phụ thân như thế nào, nghĩ mọi cách lấy lòng người, nhưng phụ thân giống như không hài lòng, ta rất kỳ quái, rõ ràng chúng ta không làm sai điều gì, vì sao người phải bất công như vậy? Còn nhớ mấy năm trước không? Ta thích một nữ tử, kết quả, cha vì nàng là chất nữ nhi của quý phi đương triều, đến hỏi cũng không hỏi qua ta liền đem Phù nhi đính hôn cho lão nhị, Phù nhi là yêu ta, chúng ta lúc ấy đều đã tự định chung thân…….” Vừa nói một quyền đánh vào thạch án.

“Ta còn nhớ đêm đó bọn họ thành thân, ngươi ai cũng không gặp, chính là nhốt mình ở trong phòng uống rượu một đêm.” Tả Linh Tú ưu thương mở miệng nhàn nhạt nói, vừa nói cũng tức khắc trở nên có chút phẫn uất, xoay người nói: “Còn có nương, nương chúng ta có từng giống như những di nương khác được sủng ái không ngừng? Có từng ở trước mặt chúng thực sự cười?” Nói tới đây, nghĩ đến nàng vì uất hận mà mà nằm trên giường không dậy nổi, nàng liền cảm thấy khó chịu, xoang mũi chua xót, nức nở nói: “Ta chịu đủ rồi! Ta thật sự chịu đủ rồi!”

“Ha.” Tả Thế Thiên trào phúng nói, “Hiện giờ cha đã đem bảo vật gia truyền cho hắn, chúng ta thẳng thắn không diễn nữa, cho nên, nếu hắn bất nhân, đừng trách chúng ta bất nghĩa!

Tả Linh Tú lúc này đã cùng hắn thành một hơi thở, tâm tư nàng vừa chuyển: “Ca, để nha hoàn của đi đi.”

“Ngươi nghĩ kỹ rồi?” Tả Thế Thiên muốn xác nhận một lần nữa tâm ý của muội muội, miễn cho tương lai sự tình bại lộ hối tiếc không kịp.

Nàng nghiêm túc gật gật đầu: “Mộng nhi từ nhỏ chính là nha hoàn của ta, ta ngày thường đãi nàng không tệ, nàng cũng xem ta như tỷ tỷ, ta tin tưởng nàng sẽ không bán đứng ta.”

Tả Thế Thiên vừa nghe như vậy, trong lòng vui vẻ, kéo tay nàng qua vội hỏi: “Muội muội thật sự nguyện ý thuyết phục nàng?”

Nàng gật đầu như tỏi.

“Muội muội tốt!” Tả Thế Thiên ôm chặt nàng, trong lúc nhất thời kích động không biết nói cài gì tốt, điều chỉnh hứng thú vui thích hỗn loạn, buông nàng ra, chậm rãi nói, “Lão nhị nhất định sẽ không thể ngờ được, nha hoàn mà hắn luôn yêu sẽ cho hắn một đòn trí mạng! Ha ha ha ~ ngẫm lại liền vui vẻ.”

“Ca, ngươi tính toán khi nào động thủ?”

Mặt hắn trầm xuống, suy nghĩ một lát, tiếp đó ngẩng đầu lên nói: “Ngày kia đi, hai ngày này ngươi khuyên nhủ nàng thật tốt, nếu nàng không muốn đi, thật sự không được, ngươi liền nói……liền nói sau khi sự thành, ta nguyện ý cưới nàng làm chính.”

“Cái gì? Ngươi thật muốn…..” Nàng không dám tin nói.

“Đương nhiên không phải, bất quá chỉ là dỗ dành.” Suy cho cùng nàng là nha hoàn, bản thân hắn cũng không được sủng ái, nhưng khác biệt ở chỗ thân phận, hắn bất luận như thế nào cũng không thể mất người này, hắn không giống lão nhị, chỉ cần thích thì phải cưới.

Lại nói nhị công tử Tả Thế Thanh kia, hơn hai mươi năm qua, làm người chính trực, đãi nhân khiêm tốn có lễ, vẫn luôn thích Mộng Nhi nha hoàn bên cạnh Tả Linh Tú, từ sớm trước khi cưới chất nữ quý phi liền hướng phụ thân nhắc qua, kết quả bị một ngụm cự tuyệt, hắn không cam lòng, sau lại đi tìm vài lần, hiển nhiên phụ thân không cho hắn thương lượng, cuối cùng phụ thân chỉ cho rằng hắn muốn thành hôn, vì thế tìm cho hắn chất nữ quý phi, lại trùng hợp chính là nữ tử mà Tả Thế Thiên hợp ý, hắn muốn thoái thác, nhưng thái độ phụ thân cường ngạnh, rơi vào đường cùng, nghĩ đến ngày nào phụ thân còn, chính mình cùng Mộng Nhi không có khả năng, đành vậy, liền đáp ứng. Tuy rằng không yêu, nhưng hai người cũng coi như là phu thê, cho nên cho tới bây giờ đều là tương kính như tân, chỉ có bản thân hắn biết, người mỗi ngày trong lòng hắn nghĩ đến là ai, muốn gặp mỗi ngày là ai.



Không thể ngờ được ở Đô Đốc phủ cũng sẽ diễn ra sự tình vì tranh quyền đoạt lợi mà huynh đệ phản bội, Nam Phác Nguyệt ẩn thân sau cây, vẻ mặt suy ngẫm, hắn thực không cẩn thận nghe được bí mật của người khác, sau đó cau mày, bất quá, nghe được chuyện cũ của người khác, bản thân vừa mới chịu kinh sợ cùng khuất nhục ngược lại dịu đi rất nhiều, điều này có thể tính hay không rất tà ác mà nói một câu: Y tìm được sự cân bằng tâm lý.

Giờ khắc này, y tạm thời không tính tố giác, hơn nữa cũng không có chứng cứ đi tố giác, đơn giản xem kịch trước, âm thầm quan sát.

Đợi sau khi hai người trong viện rời đi, y bắt đầu một đường gặp được nha hoàn gã sai vặt hỏi thăm đường trở lại phòng cho khách, hiển nhiên lạc đường.

Tìm kiếm một hồi lâu, rốt cuộc tìm thấy được phòng dành cho khách, lúc này trời đã tối đen duỗi tay không thấy được năm ngón, may mắn trong hành lang đốt đèn l*иg, nếu không y rất có khả năng tìm người ngốc hỏi một lần nữa hỏi phía trước có phải là phòng y hay không.

Đi đến trước cửa, phản xạ dừng lại có điều kiện, cũng không biết tên hỗn đản kia còn ở bên trong hay không. Nhưng nhìn thấy phòng mình đen huyền một mảnh, hẳn là đi rồi mới đúng, ừm, nên đi rồi, y nghĩ như vậy, vì thế đẩy mở cửa, đầu tiên là lướt nhìn qua trong phòng một lần.

Trong phòng rất an tĩnh, cũng rất tối, xem ra là thật sự đi rồi, y tháo xuống phòng bị, trở nên thả lỏng, thời điểm muốn dựa vào ký ức đi tìm đá đánh lửa, lúc này cửa đột nhiên đóng lại.

“Ai?!” Bị tiếng cửa đóng dọa sợ, y giật mình xoay người đối diện với cửa hỏi.

Ngoài cửa không có ai, mà người mà, kỳ thực là ở bên trong, nhưng y không biết, còn tưởng là do người ở ngoài phòng làm.

Thấy không ai đáp lại, y có chút không an lòng mà đi qua, y cẩn thận dè dặt nhịp bước, rõ ràng biểu tình y lúc này bắt đầu khẩn trương.

Bước vài bước, vẫn như cũ không có động tĩnh.

Khi y đang sắp bước ra tới cửa, một bóng người phía sau không một tiếng động đem y một phen khóa trụ, nghịch ngợm nói: “Tiểu mỹ nhân, như vậy chúng lại gặp mặt!”

Thanh âm này là……..

Nam Phác Nguyệt bị người ôm chặt tránh thoát không ra, vì thế nghiêng đầu nhìn lại, bất đắc dĩ trong phòng quá tối, mặc dù gần trong gang tất căn bản cũng không thấy rõ diện mạo, nhưng dựa vào chiều cao cùng giọng nói không khó nhận ra người này là nam nhân……Thanh âm thật sự rất quen tai a!