Chương 160: Nhìn Đủ Chưa?

“Thân thể còn chưa khôi phục, vẫn không nên đứng ở đây hóng gió, về thôi.” Hắn quan tâm nói.

Từ khi châm cứu đến hôm nay mới ngừng, đã hơn hai mươi ngày, tức là hai lần nữa sẽ biết được kết quả. Dù kết quả có như thế nào, Gia Cát Dật đã hạ quyết tâm muốn đồng sinh cộng tử cùng y từ rất lâu rồi.

Y nắm lấy vòng tay hắn trên hông y, nghiêng đầu, hơi thở đan xen, đối diện khuôn mặt, ánh mắt thâm tình, nhìn vào khiến Nam Phác Nguyệt hoảng hốt.

Đây là ái nhân của y. Một nam nhân si tình y. Y có phải hạnh phúc hơn những người khác không.

Đáp án không cần nhiều lời, trong lòng y biết rất rõ.

“Nếu không thành công. Nếu … nếu ta chết …”

Không đợi y nói hết, một nụ hôn bá đạo bao phủ lên y.

Nụ hôn mang theo vài phần trừng phạt, hắn hung hăng cắn một phát lên môi y: “Ngươi lại muốn nói bậy. Ta sẽ ở chỗ này muốn ngươi.”

Nam Phác Nguyệt không nói một lời, đưa tay lên xoa cánh môi dưới bị cắn, nhẹ giọng cười.

“Có phải cắn đau rồi không? Để ta xem.”

Hắn khẩn trương xoay người y qua, bỏ tay đang đặt trên môi của y, cẩn thận giúp y kiểm tra thương thế.

Kỳ thực, y chỉ đau một chút mà thôi. Hơn nữa y cũng không để ý, chỉ là trong lòng hoảng loạn, không biết nên nói gì.

“Không có việc gì.”

Đúng lúc này, khi hắn đang nhìn chăm chú, lưỡi mềm mại chậm rãi dán đến …

Tim hắn đập nhanh nhìn màu son gần trong gang tấc kia, yết hầu lên xuống, đến khi màu son kia liếʍ trên đôi môi hắn. Y giật mình, hoảng loạn vụt đi, đỏ mặt: “Ta nói rồi. Không ngại.”

Nam tử ôn nhu, động tác ái muội, Nam Phác Nguyệt quả thực dường như mỗi ngày đều nếm mứt hoa quả, ngọt đến tận trong tim.

Cũng may nơi này hẻo lánh không người, nếu không y chắc chắn sẽ duy trì khoảng cách với hắn.

Gia Cát Dật muốn nhìn thấy dáng vẻ biệt nữu của y, hắn xấu xa ôm chầm lấy eo y, khóa chặt y trong lòng ngực, ôn nhu nói: “Đã là người của ta, sao lại còn sợ người lạ.” Vừa nói động tác hắn vừa tiêu sái chụt lên mặt y một ngụm, thấy vẻ mặt y cứng đờ, Gia Cát Dật cười ta ác: “Tiểu mỹ nhân, cười một cái.”

Hắn vừa dứt lời, Nam Phác Nguyệt đỏ mặt 囧

Tên hỗn đãn này, cố ý làm khó y.

Y không nói lời nào, trầm mặc chính là vũ khí ẩn mình tốt nhất trên người y.

Một cơn gió lạnh thổi qua, Gia Cát Dật ôm vai y: “Đi thôi!”

Quay lại chỗ ở, đêm này cũng giống như những đêm khác, Gia Cát Dật tùy tiện tìm một cái cớ ra ngoài để y yên tâm ngủ trước.



Mỗi lần Nam Phác Nguyệt hỏi hắn đi làm gì, hắn không phải nói là đi đại tiểu tiện thì là nói đi tìm sư phó ngồi một lát, đêm đêm đều như thế, nhiều ngày như vậy rõ ràng là có vấn đề.

Đợi đến khi hắn đóng cửa rời đi, Nam Phác Nguyệt lần này không nhịn được lén đi theo hắn.

Tuy nội tâm y bất an, nhưng chỉ có biện pháp này mới có thể biết rõ hắn mỗi ngày rốt cuộc đi nơi nào.

Gia Cát Dật mặc một thân áo khoác màu tím, thong thả bước đi trên con đường nhỏ. Đôi chân bước theo phía sau lại tràn đầy tò mò trong lòng.

Gió bắc nhẹ nhàng gào thét, trong bóng đêm duỗi tay không thấy nắm ngón, kèm theo tiếng cành cây sột soạt, tiếng quạ kêu gợi lên cảm giác khiến người sợ hãi.

Người phía trước sớm biết được bị theo dõi, ngược lại không vội, thong thả dạo bước tới gốc cây du, liếc mắt nhìn xung quanh không thấy có người, vì thế hắn chậm rì rì vén y phục, theo sau đó một dòng nước chảy ra từ giữa háng.

Trong không gian an tĩnh, âm thanh ào ào rõ ràng truyền vào tai người phía sau …

Nam Phác Nguyệt có chút xấu hổ, cảm giác đáng khinh khi nhìn trộm người ập vào trong lòng. Y không biết nên đi về hay tiếp tục chờ, nhưng bỗng điều này không còn quan trọng. Giờ khắc này điều khiến y khó hiểu chính là hắn vì sao phải chạy xa như vậy để tiểu tiện.

Nhất định có vấn đề. Y thầm nghĩ kết luận trong lòng.

“Nhìn đủ rồi sao?”

Gia Cát Dật thong thả ung dung sửa lại y phục, bỗng hỏi người phía sau.

Nam Phác Nguyệt biết bản thân đã bị phát hiện, cũng không cần thiết tiếp tục trốn, bước ra từ phía sau một thân cây thô to, nghi hoặc nhìn hắn: “Ngươi chẳng qua chỉ đi giải tiện mà thôi, hà tất phải chạy xa như vậy?”

Xem hắn giải thích như thế nào.

Bầu không khí như thể nam nhân của mình ra ngoài có quỷ, còn bị bắt được bím tóc.

Gia Cát Dật cười chuyển đề tài: “Vậy ngươi vì sao theo dõi ta?” còn cố ý suy đoán: “Lo lắng ta có nữ nhân ở bên ngoài?”

Chưa kể, nam tử bề ngoài thoạt nhìn phong lưu phóng khoáng như Gia Cát Dật không bảo đảm được di tình biệt luyến.

Nhưng hắn đối xử tốt với y nhất nhất đều có thể thấy rõ, Nam Phác Nguyệt tin hắn, sao có thể hoài nghi phương diện này.

“Không phải. Ta chỉ muốn biết sự thật.”

Lời vừa dứt, tròng mắt Gia Cát Dật chuyển động, khom lưng ôm bụng nói: “Ai u ~ mấy ngày này chắc là ăn hư bụng. Lại tới nữa. Chờ ta một chút.” Hắn nói xong, xoay người chui vào trong lùm cây bên cạnh.

Ở bên này, Nam Phác Nguyệt còn chưa hồi phục lại tinh thần, bên trong lùm cây tối như mực truyền đến âm thanh thẹn thùng.

“Nguyệt! Ngươi đi xa chút. Ta không ra được.”

Nam Phác Nguyệt sửng sốt, còn cho rằng hắn đã chạy từ sớm rồi chứ, không liêu ở bên trong, cũng không biết hắn lại muốn chơi hoa chiêu gì.

“Ngươi tốt nhất đừng chuồn đi. Nếu không từ hôm nay ngươi đừng mơ ngủ chung giường với ta.”

Nam Phác Nguyệt uy hϊếp không chút lưu tình, sau đó vang lên tiếng bước chân, âm thanh nhỏ dần đến khi không còn nghe thấy.



Lúc này người bên trong bụi cỏ lại lên tiếng: “Nguyệt! Ngươi còn ở đó không?”

Đến tâm tình muốn nhảy vô bóp chết hắn cũng có, Nam Phác Nguyệt không kiên nhẫn trả lời: “Còn.”

Thanh âm có chút xa.

“Nguyệt! Nơi này quá đáng sợ! Ngươi hát cho ta nghe đi.”

“Không được.”

“Vậy ngươi nói chuyện đi. Nói ngươi yêu ta bao nhiêu.”

Mặt y đầy hắc tuyến, y phát điên nói: “Ngươi đủ chưa?”

“Được được được! Ngươi đừng nóng giận! Ta không nói.”

Năm phút trôi qua …

“Vẫn chưa xong sao?” Nam Phác Nguyệt nhíu mày vọng hỏi nơi cây cối um tùm không xa.

Không có người trả lời.

“Gia Cát Dật?”

Vẫn không có người đáp lại như cũ.

Dự cảm không tốt ập đến, y bước đến tìm hiểu.

Bụi cây trống rỗng. Quả nhiên, quả nhiên trốn đi. Tên hỗn đản này. Nam Phác Nguyệt oán hận nghĩ.

Nhưng y lại không muốn tay không như vậy trở về. Y nhanh chóng quan sát địa thế cùng dấu chân, dựa vào cảm giác đi sâu vào bên trong rừng cây …

Bóng cây lắc lư xung quanh phảng phất như những con quái vật há to miệng, gió lạnh thổi đến, tiếng cú đêm kêu gào, y thấp thỏm đi trong bất an, dù trong lòng có chút sợ nhưng vẫn cố chấp lựa chọn tiếp tục đi.

Không biết đã đi được bao xa, bỗng truyền đến bên tai tiếng sói tru, thanh âm tinh tủng khiến lòng người run sợ.

Bước chân y trở nên do dự, xem ra không nên lỗ mãng đi vào. Ý thức được tình huống không đúng, y xoay người đi về.

Bất quá khi đi trở ra được vài bước, lúc này ba cặp mắt như ngọc bích xuất hiện từ phía sau bụi cỏ, y căng thẳng trong lòng.

Thời điểm này, Nam Phác Nguyệt tay không tấc sắt, võ công lại bình thường. Trong tình huống này y hoàn toàn lâm vào khốn cảnh.

Lần này chết chắc rồi. Đây chính là ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu y.

Không kịp suy nghĩ tình huống có bao nhiêu tồi tệ, y đứng dậy chạy ngược về hướng đã đi vào.